Sáng hôm sau, khi Minh Châu tỉnh dậy đã thấy Thẩm phủ ồn ào, hạ nhân trên dưới tất bật ra vào. Thẩm An mặt mày rạng rỡ, miệng huýt sáo véo von, y phục chỉn chu đang ngắm ngía chính mình trước gương đồng.
Nằng không quá tin tưởng vào ánh nhìn của mình đành đưa tay lên dụi dụi hai mắt, thấp giọng hỏi:
"Thẩm đại nhân, ngài đang làm gì thế?"
Thẩm An vẫn chưa phát giác được bộ dáng lúc này của mình đã đi lệch hình mẫu ngày thường bao xa. Hắn ngừng thổi sáo miệng, quay sang nhìn nàng, phong thái tự nhiên, vui vẻ nói.
"Ta chuẩn bị đi cầu thân. Cầu thân với nhi nữ của Thái phó và Trưởng công chúa."
"Nàng nói xem ta như thế này đã đủ đẹp chưa?"
Hắn nói xong liền làm bộ nghiêng ngả trước mặt nàng sau đó lại chỉ tay ra cửa.
"Sính lễ như vậy nàng có hài lòng không? Tất cả đều là vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là mà Hoàng Thượng ban thưởng cho ta trong những năm gần đây."
Lúc này tầm mắt Minh Châu nhìn theo hướng tay chỉ mà kinh ngạc. Bên ngoài từng giương lớn nhỏ xếp thành một hàng dài, dài tới mức chiếc giương cuối cùng chỉ là một chấm nhỏ trên sân.
Minh Châu có chút bất đắc dĩ: "Thẩm đại nhân, ngài tính đi cầu thân thật sao?"
"Thầm phu nhân, ta đã nói rồi, nàng tuyệt đối không được nuốt lời."
"Ta...Ta không nuốt lời, chỉ là đợi thêm một thời gian nữa được không?"
Thẩm An nhăn mày bước tới bên mép giường ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714674/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.