Từ những vết thương trên người Vương Chi Hàn có thể thấy được trước khi chết hắn đã phải trải qua đau đớn đến thế nào. Đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy chắc hẳn là kẻ thù không đội trời chung với hắn. Nhưng ngày thường hắn cậy thế có bá phụ là Tể Tướng, gia cảnh lại giàu có đã ức hiếp không biết bao nhiêu người, cũng đã gieo họa cho không biết bao nhiêu nữ nhân, từ tiểu cô nương tới góa phụ, chỉ cần là nữ nhân có chút dung mạo lọt vào mắt hắn đều không tránh được số phận bi thương. Từ đầu phố tới cuối phố, người già trẻ nhỏ có ai không oán hận hắn vô nhân tính.
Hắn kết thù kết oán với quá nhiều người, kẻ thù không đội trời chung với hắn đầu đầu cũng có khiến cho việc điều tra của Tuần Bồ không biết bắt đẩu từ manh mỗi nào. Trái lại việc Vương Chi Hàn chết thảm lại khiến cho người dân hả dạ vô cùng, người người như được rửa hận, nhà nhà vui mừng. Thậm chí có những hộ dân nghèo ngày thường chẳng dám chi tiêu nhiều nay lại vì cái chết của hắn mà mổ lợn ăn mừng. Xem như ông trời có mắt.
Mấy ngày này Minh Châu vẫn luôn ở trong Thầm phủ. Hôm đó Thẩm An tới phủ Thái phó cầu thân, sau khi được đồng ý hắn liền mặt dày nói vết thương của Minh Châu rất nặng, không tiện đi lại, vấn nên để nàng ở lại Thẩm phủ dưỡng thương thêm vài ngày mà phụ mẫu nàng cũng vì sức khỏe của nhi nữ lại lần nữa gật đầu chấp nhận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714675/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.