Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Minh Châu, Thẩm An có chút bối rối. Một lúc sau hắn lại tiếp tục nói:
"Năm đó, sau khi rời khỏi phủ Quận chúa ta đã rất hối hận. Rất nhớ nàng. Mỗi ngày đều muốn tới Lăng miếu tìm
nang."
"Sau này ta liều mạng muốn trở mình chỉ vì mong có thể xứng đáng với nàng. Ta sợ nàng đối với ta chỉ là hứng thú nhất thời. Ta sợ phụ mẫu nàng sẽ không gả nàng cho một tên vô danh tiểu tốt. Ta sợ ta không có tiền đồ sau này sẽ không lo cho nàng được một cuộc sống đầy đủ. "
"Mỗi ngày ta đều tính toán cẩn thận từng chút một để có được địa vị, có được tình yêu của nàng."
" Minh Châu, gả cho ta được không? Ta dám đảm bảo cả đời này sẽ chỉ yêu thương một mình nàng. sẽ cho nàng một cuộc sống giàu sang phú quý."
Nghe tới đây vẻ mặt Minh Châu không chỉ mờ mịt mà còn tràn đầy sự kinh ngạc. Trái tim mới an ổn được một chút nay lại đập loạn liên hồi.
Những lời hắn nói là thật lòng hay chỉ là một phần trong kế hoạch báo thù nàng mà hắn đã dày công sắp đặt.
Nhưng dù có nhìn thế nào nàng cũng không tìm ra được chút hư tình giả ý nào trên khuôn mặt tuấn tú ấy. Trước mắt nàng chỉ là một nam nhân mang dáng vẻ chân thành, còn có sự xót xa và áy náy hiện rõ trong ánh mắt hắn nhìn nàng. Không lẽ nàng mộng mị tới sinh ra ảo giác rồi hay sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714673/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.