Buổi tối, Minh Châu sắp xếp lại số thảo dược trong y quán rồi trở về. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Thẩm An đợi sẵn, hắn nhìn nàng dịu dàng nói: "Chủ nhân, trời tối rồi thuộc hạ đưa người về."
Chuyện hắn làm thật kì cục, đã đứng ra nói giúp nàng giờ lại có lòng tốt muốn đưa nàng về. Không phải nàng gặp chuyện hắn là người vui mừng nhất hay sao. Vừa có thể đánh bại kẻ thù, vừa không để tay nhuốm máu. Cơ hội ngày hôm nay không phải là có một không hai thì là gì. Tại sao lại tỏ ra nhân từ như vậy.
Dịch bệnh bao trùm, nhà nào nhà nấy đóng cửa từ sớm, trên đường không một chút ánh sáng. Gió lạnh vẫn gào thét bên tai. Người đi trước muộn phiền, người đi sau lo lắng.
Sự im ắng kéo dài tới tận phủ Quận chúa. Nàng im lặng ngồi bên bàn trà, hắn cũng im lặng đứng nhìn nàng. Thời gian trôi qua thật lâu, thật lâu hắn vẫn không có ý định rời đi, nàng không nhịn được mà hỏi:
"Thẩm An, tại sao ngươi lại giúp ta. Ngươi không thể tự tay giết ta nhưng có thể nhìn thấy ta bị nhấn chìm trong nước bọt của bách tính cũng là một việc không tệ. Cơ hội tốt như vậy không tận dụng không luyển tiếc gì sao?
Thẩm An nhướng mày cong môi nói: "Đúng là không tệ nhưng nếu có thể tự tay làm việc mình muốn làm thì càng tốt hơn."
"Chủ nhân đã từng nghe nói chưa. Thợ săn mà bắn được con mồi thì sẽ phấn khích hơn nhiều so với việc nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714665/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.