Minh Châu ngây ngẩn nhìn hắn. Hắn nói đúng những cũng không đúng.
Nàng không muốn trêu chọc hắn, cũng không muốn biến hắn trở thành con rối gì đó. Nàng chỉ cố gắng xóa bỏ lòng thù hận của hắn đối với nàng. Đã từng chút hơi thở cuối cùng trong thanh lâu, đã từng tận mắt chứng kiến cả gia tộc từng bước suy tàn, làm gì còn ai dám đùa giỡn với địch nữa chứ.
Cái gọi là quyền cao chức trọng cũng là hắn tự thân tranh đoạt đầu phải nàng đưa đường chỉ lối sắp đặt hắn. Khi nàng từ Lăng miếu trở về hắn đã trở thành trọng thần rồi, sao giờ lại oán trách nàng cho được.
Có trách thì nên trách chính bản thân hắn muốn điên cuồng theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng. Là hắn liều mạng muốn xứng đáng với Tống Vân Thư sao giờ lại làm như ủy khuất lắm vậy.
Ngay khi bờ môi nàng mấp máy muốn nói hết những lời trong lòng thì hắn lại đột nhiên cúi xuống hôn nàng, nụ hôn tràn ngập sự tức giận, dai dẳng và xúc động rồi dần trở nên yên tĩnh và dịu dàng.
Trong màn đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, nàng chỉ có thể nghe được tiếng đập từ trái tim nàng, còn có tiếng đập từ trái tim hắn dồn dập lại gấp gáp.
Hơi thở của hắn phẳng phất sự kìm nén lại phảng phất sự nghẹn ngào.
Han lai muon du do nang, lai muon mang chinh ban than han ra thi thach nang lan na hay sao...Nhung...
Dù là dụ dỗ hay thử thách thì nàng cũng không còn sức lực mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714666/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.