Nhìn những dòng chữ Tô Thiên Tuyết để lại Lục Bách Ngôn đọc xong bật khóc trong vô vọng. Cuối cùng anh đã biết nỗi đau mà cô gánh chịu là như thế nào. Anh cảm giác nỗi đau này còn đau hơn gấp nhiều lần so với lần mà Thục Uyên bỏ đi.
Lúc đó cùng lắm anh chỉ buồn một chút, rồi kiếm rượu giải sầu nhưng bây giờ cả cơ thể lẫn trái tim anh đều như bị ngàn mũi kim ngặm nhắm từng chút một.
“ T...Thiên...Tuyết em trở về đi được không! Anh biết sai thật rồi, anh hối hận lắm rồi. Chỉ cần em trở về anh đều sẽ đáp ứng tất cả, xin em đó Thiên Tuyết.”
Lục Bách Ngôn ôm chằm lấy bức thư ngồi bịch xuống sàn mà khóc trong vô vọng.
“ Thiếu gia, rốt cuộc Thiên Tuyết con bé bị làm sao vậy? ” bà vú cứ thấy chuyện này rất lạ làm trong lòng bà rất lo lắng, nên liền mạn phép lên tận phòng hỏi Lục Bách Ngôn cho ra lẽ.
Nào ngờ chỉ vừa bước vào đã thấy Lục Bách Ngôn ngã khụy xuống sàn nhà, gương mặt trắng bệch còn nhăn lại dường như trông bộ dạng đang rất đau đớn. Bà hốt hoảng gọi tài xế riêng lên phụ giúp khiêng anh lên xe rồi chở đến bệnh viện.
“ Con tỉnh rồi sao? ” Trương Quế Mai thấy con trai đã tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm.
"Sao con lại ở đây? ” Lục Bách Ngôn biết rõ mình đang ở bệnh viện, trên tay anh còn đang bị ghim tiêm truyền nước biển.
“ Là bà vú đưa con vào bệnh viện, bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-tong/3716768/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.