Chương trước
Chương sau
Vô Nhật Huy là một người đàn ông thô ráp cũng không biết nên làm gì, xuống lầu hỏi Kiều Phương Hạ: “Có nên gọi điện thoại cho bác sĩ không?”
“Trong nhà có thuốc gì không?” Kiều Phương Hạ hỏi anh ta.
“Hình như là có hộp đựng thuốc. Vô Nhật Huy trả lời.
Kiều Phương Hạ đi vào trong nhà kho tìm, không có, bỗng nhiên cô nhớ tới lần trước còn sót lại một ít thuốc hạ sốt ở Hoàng Gia, lập tức đi lên lầu tìm.
Vô Nhật Huy ngước mắt nhìn lên lầu, suy nghĩ một lát rồi im lặng đi ra ngoài, đóng cửa lại giúp bọn họ. Kiều Phương Hạ tìm được thuốc hạ sốt ở trên tủ đầu giường của Lệ Đình Tuấn, lập tức cầm hai viên đút vào trong miệng của Lệ Đình Tuấn.
Vào lúc đang đút cho anh chút nước, Lệ Đình Tuấn hơi mở mắt ra, nhìn cô một cái, khàn giọng hỏi cô: “Còn chưa đi sao?”
Thật ra Kiều Phương Hạ cũng đã muốn chạy đi rồi nhưng mà nếu như cô đi thì sẽ không có ai chăm sóc anh. Cô không lên tiếng, ngồi ở bên mép giường đút hết mấy ngụm nước cho anh, nhìn thấy anh nuốt viên thuốc rồi. Đang chuẩn bị đứng dậy, định là sẽ gọi điện thoại cho
Phỏ Nhiên, bỗng nhiên Lệ Đình Tuấn túm lấy tay cô.
Kiều Phương Hạ sửng sốt trong giây lát sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Đáy mắt anh là một mảng ửng hồng, ngây ngốc chăm chú nhìn vào cô: “Đừng đi, được không.”
Trong giọng điệu khàn khàn mang theo một loại khẩn Ngoại trừ Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn đời này chưa cầu. bao giờ mềm lòng với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ xin lỗi bất kì ai.
Kiều Phương Hạ nhìn anh rất lâu sau đó nhẹ giọng trả lời: “Được, không đi”
Cô vốn dĩ cũng không muốn đi, chỉ là điện thoại đã rơi xuống cầu thang.
Lê Đình Tuấn nắm lấy đầu ngón tay của cô, với một lực nhẹ nhàng kéo Kiều Phương Hạ vào trong vòng tay của mình.
Kiều Phương Hạ theo lực đạo của anh cũng không có giấy dụa.
Cả người Lệ Đình Tuấn đều nóng hổi, hơi thở dán bên tai cô lại càng nóng đến kinh người.
Lòng bàn tay nóng bỏng của anh từ từ di chuyển dọc theo vảy áo cộ, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve da thịt mềm mại trên eo cô, dọc theo bụng phẳng lì của cô, đẩy áo len của cô lên một chút.
Kiều Phương Hạ mím môi không có lên tiếng, nhìn anh trở mình ngồi dậy.
Khoảnh khắc môi anh rơi xuống eo cô, cô không nhịn được cắn môi dưới của chính mình, hơi thở hổn hển, vòng tay ôm lấy gáy của Lệ Đình Tuấn.
Hôm nay Kiều Phương Hạ mặc một chiếc váy, Lệ Đình Tuấn trực tiếp đem váy của cô kéo xuống dưới, một tay dịu dàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ mà cô đang nắm chặt, tay kia tinh tế mơn trớn trên da thịt non mịn ở trên người cô.
Hô hấp của Kiều Phương Hạ ngày càng dồn dập hơn.
Một lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn quỳ ngồi dậy, cởi áo sơ mi trên người ra sau đó lập tức mang theo hơi thở nồng nặc của hormone lại áp sát về phía cô.
Kiều Phương Hạ có chút động tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng và đỏ bừng giống như nhiệt độ phát sốt của cơ thể anh.
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm cằm của cô, và một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô dọc theo đường cong tinh tế đến từng milimet đáng ngưỡng mộ của cô.
Trong khoảnh khắc khi đôi môi của hai người chạm vào nhau, Kiều Phương Hạ nhịn không được khế ngân nga một tiếng.
Cô nhìn qua Lệ Đình Tuấn để mặc cho anh hôn chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.