Vô Nhật Huy là một người đàn ông thô ráp cũng không biết nên làm gì, xuống lầu hỏi Kiều Phương Hạ: “Có nên gọi điện thoại cho bác sĩ không?”
“Trong nhà có thuốc gì không?” Kiều Phương Hạ hỏi anh ta.
“Hình như là có hộp đựng thuốc. Vô Nhật Huy trả lời.
Kiều Phương Hạ đi vào trong nhà kho tìm, không có, bỗng nhiên cô nhớ tới lần trước còn sót lại một ít thuốc hạ sốt ở Hoàng Gia, lập tức đi lên lầu tìm.
Vô Nhật Huy ngước mắt nhìn lên lầu, suy nghĩ một lát rồi im lặng đi ra ngoài, đóng cửa lại giúp bọn họ. Kiều Phương Hạ tìm được thuốc hạ sốt ở trên tủ đầu giường của Lệ Đình Tuấn, lập tức cầm hai viên đút vào trong miệng của Lệ Đình Tuấn.
Vào lúc đang đút cho anh chút nước, Lệ Đình Tuấn hơi mở mắt ra, nhìn cô một cái, khàn giọng hỏi cô: “Còn chưa đi sao?”
Thật ra Kiều Phương Hạ cũng đã muốn chạy đi rồi nhưng mà nếu như cô đi thì sẽ không có ai chăm sóc anh. Cô không lên tiếng, ngồi ở bên mép giường đút hết mấy ngụm nước cho anh, nhìn thấy anh nuốt viên thuốc rồi. Đang chuẩn bị đứng dậy, định là sẽ gọi điện thoại cho
Phỏ Nhiên, bỗng nhiên Lệ Đình Tuấn túm lấy tay cô.
Kiều Phương Hạ sửng sốt trong giây lát sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Đáy mắt anh là một mảng ửng hồng, ngây ngốc chăm chú nhìn vào cô: “Đừng đi, được không.”
Trong giọng điệu khàn khàn mang theo một loại khẩn Ngoại trừ Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847331/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.