Chương trước
Chương sau
“Lệ Đình Tuấn?” Trong lòng Kiều Phương Hạ lập tức hoảng sợ, lập tức nhỏ giọng gọi anh.
Lệ Đình Tuấn thở hổn hển mấy hơi, hơi trợn mắt, ngước mặt nhìn cô: “Hả?”
Kiều Phương Hạ nhìn thấy trong đáy mắt của anh chỉ toàn là tơ máu, hầu như dáng vẻ ánh mắt đều thật sự vất vá.
“Anh bị sốt rồi. Kiều Phương Hạ cau mày trả lời nói: “Muốn đi bệnh viện không?”
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng kéo cúc áo của bộ tây trang ra, thay đổi tư thế rồi nhắm hai mắt lại.
Sau một hồi lâu, mới trả lời: “Không cần… Kiều Phương Hạ nhìn thấy dáng vẻ bị sốt tới mức hồ đồ của anh, không nhịn được lập tức nói: “Nhưng mà anh… Vừa mới nói được vài chữ, bỗng nhiên anh xoay người lại, tựa đầu lên vai của Kiều Phương Hạ: “Hừ..”
Sau vài giây lại nói tiếp: “Anh ngủ một lát là được rồi..” Cách một lớp quần áo nhưng Kiều Phương Hạ cũng đều có thể cảm giác được độ ấm như lửa đốt trên trán của anh, hơn nữa hô hấp của anh cũng nặng nề hơn rất nhiều, dáng vẻ dường như rất khó chịu.
“Tới bệnh viện rồi ngủ?” Cô lại thử sờ cảm nhận độ ấm trên trán của anh, khuyên nhủ. Vừa dứt lời, bỗng nhiên bàn tay nóng bỏng của Lệ Đình Tuấn hơi dùng sức túm lấy ngón tay đang chạm lên trán của anh.
“Dù sao thì em cũng không để ý.” Anh cười, nhẹ giọng nói.
Chẳng qua là mấy chữ, không thể giải thích được lại khiến cho trái tim của Kiều Phương Hạ run lên.
Cô rũ mắt xuống, kinh ngạc nhìn Lệ Đình Tuấn đang tựa vào vai mình, nhìn thấy bởi vì phát sốt mà ngay cả làn da ngay cổ của anh cũng phơn phớt màu hồng nhạt, nghe tiếng anh thở dốc bên tai, lại mềm lòng.
Cách một hồi lâu, Lệ Đình Tuấn buông lỏng tay của cô ra, vừa cười nói: “Cho nên là trong lòng của Kiều Phương Hạ em, cuối cùng anh được coi là cái gì?”
“Nếu như em không muốn, nếu như cũng không muốn lấy lòng thì anh cũng sẽ không tiếp tục bắt buộc em nữa.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy anh nói chuyện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót, trong long bỗng nhiên nhói lên.
Giống như là có một cây kim đâm vào, chậm rãi khuấy vào bên trong, nhè nhẹ nhưng mà lại đau.
Khi anh nói chuyện, mắt vất vả mở to, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không lo giọng mình khàn khàn mà nói với người tài xế: “Trước tiên đưa cô ấy quay về chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan đã.”
“Được.” Vô Nhật Huy thấp giọng trả lời.
Anh nói xong thì lại dựa vào kính xe, nhíu chặt mày dáng vẻ có chút đau đớn, giống như là đang mê man vậy.
Kiều Phương Hạ nghe anh nói rằng sẽ đưa cô về chỗ khu nhà nhỏ đấy, trong lòng lại âm thầm thở dài, thấp giọng nói với Vô Nhật Huy: “Trước tiên về Hoàng Gia đã”
Vô Nhật Huy nhìn Kiều Phương Hạ xuyên qua kính chiếu hậu, rồi lại nhìn Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, Vô Nhật Huy mới trả lời: “Được.
Vô Nhật Huy cũng không biết rằng cuối cùng là Lệ Đình Tuấn thật sự mê mang hay là giả vờ, vào lúc xe dừng lại ở Hoàng Gia, Lệ Đình Tuấn vẫn không nhúc nhích, Vô Nhật Huy lập tức kéo cánh tay của Lệ Đình Tuấn đặt lên trên vai, đưa anh trở về phòng.
Kiều Phương Hạ đưa Lệ Đình Tuấn vào phòng khách, nhìn xung quanh bốn phía, nơi nơi đều im ắng, bà Trần và người giúp việc vẫn chưa trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.