Chương trước
Chương sau
Lệ Đình Tuấn càng cau mày hơn, không thèm để ý Phó Thành Đô nữa, đút điện thoại vào trong túi.
Đương nhiên là anh đã chuẩn bị hai tay. Cho tới bây giờ những việc anh làm đều có kế hoạch.
Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói với anh, vào buổi trưa Kiều Phương Hạ sẽ ở chỗ này ăn cơm, vừa đúng lúc Dung Lãng Nghệ cũng đưa vị trí của chỗ đó cho anh.
Anh bị cảm, Kiều Phương Hạ cũng phát hiện ra anh bị cảm, hơn nữa Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói cho cô biết rằng tối hôm qua anh ở dưới lầu, cho nên anh không cần phải mở miệng nói một chữ, Kiều Phương Hạ cũng sẽ đau lòng vì anh.
Anh đi tới chỗ giữ xe, Vô Nhật Huy hơi cúi đầu về phía anh nói: “Cô chủ đã ngồi trên xe đợi anh trên xe được một lúc rồi.” Lệ Đình Tuấn không nói gì mở cửa xe ra rồi ngồi xuống.
Kiều Phương Hạ ở một bên ngước mắt nhìn anh, lập tức thoát khỏi vòng bạn bè rồi bỏ điện thoại vào trong túi.
Lệ Đình Tuấn rõ ràng vừa rồi nhìn thấy cô xem messenger, nhưng không lên tiếng.
Kiều Phương Hạ lại ngước mắt nhìn ra bên ngoài, Dung Lãng Nghệ và Mạnh Quân Dao cung kính đứng ở ngoài xe nhìn theo bọn họ.
“Đã ổn định chưa?” Cô nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng hỏi.
“Em hy vọng là ổn rồi, hay là chưa ổn?” Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn vào đôi mắt của cô, thản nhiên hỏi lại. Kiều Phương Hạ không trả lời.
Đây là chuyện của công ty của anh, không tới lượt cô phải chen miệng vào.
“Năng lực của Dung Lãng Nghệ rất khá, đây là một nhân tài mới xuất hiện trong hai năm gần đây, tuy rằng tạm thời tham vọng không phù hợp với năng lực của anh ta, nhưng mà tương lai thì có triển vọng. Lệ Đình Tuấn xoay người lật xem một bản kế hoạch dày mà Dung Lãng Nghệ vừa mới đưa cho anh, thản nhiên nói.
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ nghe thấy Lệ Đình Tuấn khen ngợi một người đàn ông khác. Chứng tỏ rằng Dung Lãng Nghệ quả thật rất có năng lực.
Cô không lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn lại duỗi tay xoa nhẹ huyệt thái dương của mình, nhắm mắt để bản kế hoạch sang một bên, nhẹ giọng nói: “Anh có thể giúp Lục Nhất Minh một lần nữa, nhưng mà sẽ không có khả năng cứ năm lần bảy lượt giúp anh ta đâu.
Ở trong từ điển của Lệ Đình Tuấn, được chính là được, không được chính là không được, không có cái thứ ba. Nếu như Lục Nhất Minh không có bản lĩnh để thắng được Dung Lãng Nghệ thì cũng chỉ có thể trách anh ta quá vô dụng.
Lần này nếu không phải là vì báo đáp cho tên gián điệp Đường Nguyên Khiết Đan, thì anh cũng không có khả năng quản chuyện của Lục Nhất Minh.
Kiều Phương Hạ yên lặng vài giây, trả lời: “Em biết.”
Lệ Đình Tuấn cũng không có mở miệng nói chuyện tiếp, chỉ nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, nhíu mày, nhằm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe chạy được nửa đường, Kiều Phương Hạ lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, bỗng nhiên phát hiện làn da của anh có chút ửng đỏ, giống như dáng vẻ của người say rượu vậy.
Nhưng mà trên người của Lệ Đình Tuấn không có mùi rượu, mới giữa trưa chắc hẳn là không có uống rượu rồi. Cô ngơ ngác, lập tức đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán anh, chỉ vừa mới đụng tới thì thấy cực kì nóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.