Tình yêu như một cái gai, nếu muốn đạt lấy tình yêu thực sự, phải chịu đau khổ trước mới hái được quả ngọt. Một cô gái từ khi sinh ra đã bị tật nguyền phải ngồi xe lăn suốt đời, là Lạc Quyên, sống trong sự chán ghét của mọi người và sự khinh bỉ của người cô đã từng yêu. Nếu như viết ra, thì Lạc Quyên chính là vai nhân vật phụ, nhưng người dù biết cô khổ sở đến mức nào vẫn phải nặn ra hai chữ: Lạc Quyên sướng. Cuộc đời cô là màu đen thẳm cho đến khi gặp Tuần Vũ, một người con trai dịu dàng và ấm áp, luôn yêu chiều cô và quan tâm cô tận tình.
Cô trót phải lòng của Tuần Vũ và đem lòng yêu Tuần Vũ. Anh cũng rất yêu cô, thực sự là rất yêu. Anh không thấy tội nghiệp để rồi chăm sóc cho cô, là vì cô đã toả sáng theo cách mà cô đã tự phơi bày mặc dù chẳng ai biết cô cuốn hút ở điểm nào. Nhưng dù yêu nhau, nhưng vẫn bị ngăn cản không thể đến được với nhau. Cho đến khi anh bị tai nạn giao thông và mất hết kí ức về cô thì mọi sự đã là một tầng niềm đau của cái gọi là địa ngục.
Cô sống trong đau đớn khi anh không nhớ gì về mình, anh còn nghĩ cô là người phụ nữ xấu xa. Cô đau khổ lắm, tình yêu giờ còn vương vãi nơi đâu? Chẳng lẽ, có tình yêu, nhưng không có duyên phận thì cũng sẽ không ở bên nhau chăng? Nếu không có tình yêu, mà có duyên phận thì tự khắc đến với nhau dù cho ngàn lần không muốn....
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.