Một tuần sau, Lạc Quyên nhận được thông tin của Lục Viện, hai ba tuổi, ở đây được hơn một tháng, là con nuôi Lục gia mới nhận, là tổng tải công ty Phong Minh. Theo như điều tra được, gần năm trước mới xuất hiện ở Lục gia... quan hệ với Lục tiểu thư tốt, cả hai người này dường như sắp đính hôn.
Gần ba năm... thời gian như trùng khớp với lúc Tuần Vũ mất tích.
"Tình nhi, con nghĩ gì mà đơ ra thế?" Giọng bà Liệu lọt vào tai cô. Lạc Quyên ngẩng đầu cười mỉm: "Mẹ ơi, còn dường như vô tình thấy anh ấy rồi..." Bà Liệu nghe xong mắt mừng rỡ, hiển nhiên biết anh ấy trong miệng cô là gì, bà Liệu nói: "Thật sao?"
Lạc Quyên gật đầu, đưa mấy tờ giấy ghi thông tin cho bà Liệu đọc và nói: "Lần trước đi quanh đường con nhìn thấy một người, cái cảm xúc con nhìn thấy người đó y hệt như thấy anh ấy vậy, không biết có phải không hay do con nhầm nữa, Giờ thật sự đọc xong cái này con càng mơ hồ hơn mẹ ạ." Nếu là Tuần Vũ... thì anh vì sao không về đây? Hay do lần đó bọn người mang anh đi đã làm gì anh để anh như hiện tại?
Bà Liệu đọc xong nhíu mày: "Tình nhi, nghe mẹ, con hãy cứ chờ, biết đâu có thể có thêm thông tin gì đó, hiện tại hãy cứ bình ổn lại, đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì cả."
Lạc Quyên gật đầu, đáp: "Vâng... thôi khuya rồi, mẹ nghỉ ngơi đi." Bà Liệu cười, ôm lấy Lạc Quyên một chút rồi đứng dậy, bà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chung-ta-tung-co-anh-nho-khong/3281827/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.