Màn đêm buông xuống, một bầu trời đen bao trùm thành phố có ánh đèn lung linh...
Tuần gia.
Tuần Vũ một mình bước xung quanh căn phòng của chính mình ngày trước.
Ánh mắt đảo quanh cả phòng sạch sẽ và được trang trí bày biện đơn giản này, trong mắt liên tiếp thấy những đồ vật quen thuộc.
Nơi mắt anh dừng lại ở chiếc bàn học màu trắng.
Tuần Vũ nâng bước đi về phía chiếc bàn ấy. Anh đưa đôi bàn tay đặt lên trên mặt bàn, ánh mắt chợt lóe, trong đầu mảnh kí ức nhỏ hiện hữu.
"Mẹ! Con nhất định sẽ học hành thật chăm chỉ và học thật giỏi, trở thành một giám đốc như ba vậy đó!"
"Mẹ, vì sao ba ghét con? Con rõ ràng ngoan ngoãn mà? Vì sao ba chỉ yêu quý Tuần Nghiêm chứ?"
"Mẹ, có phải dù con có cố gắng bao nhiêu, hay thế nào đi nữa thì con cũng chả là gì đối với ba?"
...
Cậu bé năm nào khát khao tình thương cha con.
Nhưng mãi mãi không có...
Bởi vì trong mắt ba cậu không có cậu.
Dù cậu bé nỗ lực thật nhiều, ngoan ngoãn hay nghe lời hiểu chuyện đến đâu.
Mãi về sau cậu mới hiểu ra, ba mình cần người có giá trị lợi dụng, chứ chẳng cần thứ vô dụng.
Tuần Vũ vẻ mặt phức tạp đối với hình ảnh vừa hiện lên trong đầu mình. Đó là anh ư?
Là anh hồi bé? A... có vẻ khá nực cười và ngốc nghếch nhỉ?
Mặc dù chưa gặp mặt nhưng những gì anh biết được về ông Tuần thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chung-ta-tung-co-anh-nho-khong/3281831/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.