Thấy Triệu Doanh để ý đến Kiều Ân, cô ta sắc mặt không được tốt lắm, lo lắng nói:
''Chẳng lẽ đứa bé đó không cứu được?"
Vân Ly ở bên cạnh nói vọng lại.
''Mình nghĩ có lẽ là do sau khi chúng ta rời đi, đứa bé đó đã chuyển biến xấu. Sao chị ta lại biết châm cứu được chứ? Mèo mù giả chuột, đứa bé đó mới tỉnh lại một chút đã tự tin là thành công cứu người?"
Trong lòng Kiều Thanh cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ta thông minh hơn Vân Ly, giả vờ bênh vực Kiều Ân.
''...Có lẽ chị thật sự đã cứu được đứa trẻ đó.”
Vân Ly chế giễu, chân thành khuyên nhủ cô ta:
''Thanh Thanh, cậu đừng quá tốt bụng, như vậy cậu sẽ rất dễ bị tổn thương đấy!"
"Nhà nghèo, bố mẹ ruột cũng từ thôn quê tới đây. Cuối cùng lại tiền mất tật mang, người nhà phải dọn đống chiến trường mà chị ta gây ra."
Kiều Thanh mím môi, nhìn vào khuôn mặt của Triệu Doanh.
Vân Ly tiếp tục nói:
"Hơn nữa, anh Triệu Doanh đã gọi cho người quen từ bệnh viện tới rồi. Nếu không có chị ta, đứa nhỏ có thể đã được cứu sống!"
Đúng vậy, Kiều Thanh cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc vừa bị ông già tọc mạch chỉ trỏ, mắng mỏ.
Triệu Doanh cũng cảm thất rất mất mặt, những lời của Vân Ly nói như đã giúp anh ta lấy lại vẻ tôn nghiêm. Anh ta nhìn Kiều Ân từ xa, dần trở nên thờ ơ.
Từ xa thấy ông Trương và mọi người vội vàng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chon-do-thi/2994907/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.