Cô gái ướt sũng bước sang một bên cúi xuống nhặt túi sách, như thể cô ấy chuẩn bị rời đi.
Mùa hè nắng gắt, nhưng không có nghĩa là gió không lạnh.
"Kiều Ân."
Vương Hạo Hiên gọi cô dừng lại, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nói:
"Em đi đâu vậy? Anh đưa em đến bệnh viện."
Cô có làn da trắng, vì vậy dù là một vết thương nhỏ cũng dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngay lập tức, Vương Hạo Hiên phát hiện ra vệt máu trên cổ cô, những vết xước nhỏ hiện lên chiếc cổ trắng như tuyết của cô.
"Vương Thần cào lên cổ em sao?''
Anh biết đứa trẻ đó? Kiều Ân sờ cổ, tay nhớp nháp một hồi, hình như lại chảy máu.
''Thằng nhóc rơi xuống nước sợ lắm! Không sao đâu, không cần đến bệnh viện.''
''Anh nhìn thấy máu trên tay của em.''
Vương Hạo Hiên nắm chặt cổ tay cô, dùng sức đẩy lòng bàn tay ra, lòng bàn tay trắng như sứ của cô hiện ra một vệt đỏ tươi. Anh mím đôi môi mỏng, đôi mắt thăm thẳm ấy giờ đây sâu thẳm và trĩu nặng:
''Đi bệnh viện!"
Kiều Ân không cách nào rút tay ra, thái dương giật giật, trong mắt tràn đầy kháng cự cùng phiền muộn.
''Chỉ là vết thương nhỏ thôi, mua thuốc tây ở hiệu thuốc về rửa đi là được.”
Vì bệnh của Kiều Thanh trước đây cô đã đến bệnh viện quá nhiều lần, từ lâu hai từ bệnh viện trở nên nhạy cảm với cô!
Vương Hạo Hiên hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chon-do-thi/2994909/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.