Ở cầu thang.
Vương Hạo Hiên đến phòng bệnh, nhìn thấy Vương Thần đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê, gọi điện thoại cho Kiều Ân hồi lâu cũng không thấy người lên, đành phải một mình đi xuống tìm.
Đôi mắt anh nhìn thấy cô gái toàn thân vẫn còn ướt.
''Tại sao không nghe điện thoại?''
Kiều Ân không thèm kể chuyện cô gặp ông Trương, thản nhiên đáp:
''Điện thoại tắt chế độ im lặng, tôi không nghe thấy.”
Khóe mắt Vương Hạo Hiên nhìn thấy điện thoại trong tay cô vẫn đang rung, vì vậy anh im lặng cúp máy, không vạch trần lời nói dối của cô.
Anh đưa tay kéo cô đi.
''Đi thôi, ông nội đang ở trên đó đợi em."
Kiều Ân không chút nghĩ ngợi né tránh tay của anh, trên mặt lộ ra vẻ chán nản.
Trạch Dương nhất định là người gọi ông tới đây!
Cô chỉ bị sứt có một miếng da trên cổ, nên không cần phải làm quá như thế này, huy động tất cả mọi người tới đây!
Vừa định đi lên, đột nhiên bị một bức tường sững sờ chặn lại. Vương Hạo Hiên thân hình cao lớn, bóng người do anh tạo ra giống như một ngọn núi bao phủ lấy cô ở bên dưới, áp lực vô hình khiến Kiều Ân toàn thân nổi da gà.
''Không phải em nên gọi tôi là anh sao?''
Kiều Ân nghi hoặc ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt vừa to vừa sâu, lúc này đang nhìn chằm chằm cô, giống như muốn hút cô vào.
Vương Hạo Hiên dùng sức nắm lấy tay cô, trên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chon-do-thi/2994905/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.