Giọng nói ấm áp có chút ngang tàn lẫn hống hách, cái nụ cười ranh ma đầy ẩn ý, đôi mắt tím đầy ma mị hút hồn, khuôn mặt lạnh lùng, hoànmỹ như tượng tạc … À, là Anh! Nó được thấy anh, nghe giọng nói củaAnh sau chuỗi ngày đau khổ đầy đơn độc. Khoé mi cay, và rồi thứ chấtlỏng trong suốt lăn dài trên gò má như một chuỗi hạt trân châu không dứt! Như một đứa trẻ, đôi mắt tím kia long lanh, ôm mặt ngồi khóc nức nở, tiếng khóc vang lên cả căn biệt thự ….
Anh chẳng hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy bối rối khi nó ngồi khóc! Dẹp ngay cái nụ cười tinh quái, khuôn mặt hốt hoảng
– Anh, anh giỡn tí thôi mà! Nín đi!
Anh cố gắng dỗ dành, tưởng mình đã làm ra đại tội! Nó ngước lênnhìn anh, không làm chủ được hành động lao vào lòng anh. Chân quỳ dưới đất, hai tay ôm eo, vùi mặt vào lòng ngực mà khóc. Nó khóc, giảitoả những nỗi buồn, những tuyệt vọng, nước mắt nói lên tất cả!
– Em … Hức hức … Em…. Xin … Hức … Lỗi
Nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, anh hơi khựng người lại cuối xuốngnhìn con bé khóc nức nở kia. Và nụ cười dịu dàng lại nở trên môi, bàntay vuốt nhẹ trên mái tóc kia
– Không sao! Ổn cả rồi! Có anh ở đây rồi!
Đã bao lâu rồi, anh mới được ngửi thấy mùi hương quen thuộc này?Con bé này, khiến anh thay đổi, từ tính cách, cách sống, cử chỉ,tất cả đều thay đổi! Và đến bây giờ, anh lại làm người khiến anh thayđổi đau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cap-2/1996371/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.