Sau khi trải qua một ngày gần như bị tra tấn bởi tinh thần, đến tận gần trưa Thường Miên mới thức dậy. Vừa mở mắt ra, đã thấy ngay khuôn mặt đẹp trai với nụ cười rạng ngời, ấm áp như gió xuân tháng ba trước mắt mình, anh hôn lên trán cô:
- A Miên, giờ mới chịu dậy sao?
Cô mỉm cười với anh, nhớ lại những gì xảy ra đêm qua giữa hai người khiến cho cô cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn anh. Cô kéo chăn lên đến cổ, nhìn đi chỗ khác, nói với vẻ ngượng ngùng:
- Hạo, anh có thể ra ngoài được không? Em muốn thay quần áo.
Minh Hạo nhìn biểu hiện của cô thì rất buồn cười, anh trêu chọc cô:
- Em cứ thoải mái, tự nhiên. Không phải hôm qua chúng ta đã..
- Á, anh đừng nói nữa mà!
Hai người trêu đùa nhau một lúc rồi cùng nhau nấu cơm, rất vui vẻ.
- A Miên này, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi xa một chuyến nhé? Chỉ có hai đứa mình thôi.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý. Minh Hạo muốn đưa cô đi chơi xa để cho cô được thư giãn, thoải mái một chút. Bởi vì dạo gần đây, có khá nhiều chuyện xảy ra với cô khiến cho cô hao mòn đi rất nhiều. Cô gầy và xanh xao quá. Anh nhìn thấy cô như vậy thì không khỏi xót xa.
***
Bầu trời trong xanh và nước biển phiêu du như hòa làm một, trải rộng ra mênh mông, tít tắp như không có điểm dừng. Có làn gió nhẹ miên man mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vuong-van/3463174/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.