Câu này Thường Miên vừa nói ra giống như tia sét đánh giữa trời quang. Không gian xung quanh như đóng băng. Minh Hạo lúc này như hóa đá, anh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Một lúc sau mới có thể mở lời một cách khó khăn:
- Em.. vừa nói gì?
Với khuôn mặt đẫm nước, cô nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt anh lúc này:
- Chúng ta chia tay đi!
Gương mặt Minh Hạo thoáng chút nhợt nhạt. Anh cố gắng ổn định lại tinh thần để nhìn lại xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra tại đây. Hình như.. cô vừa nói chia tay với anh? Hoang đường, hết sức hoang đường! Anh cố gắng lắm mới kéo ra được một nụ cười nhưng thực sự vô cùng khó coi vì nó đang đối nghịch với biểu cảm hiện giờ của anh:
- Thường Miên, vào lúc này em đừng nói đùa nữa có được không? Anh sẽ giận thật đấy!
- Em không có đùa với anh! Chúng ta đã không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa rồi.
Cô không thể tiếp tục chịu đựng nổi nỗi giằng xé, day dứt này lâu hơn được nữa, liền vội quay người chạy đi. Minh Hạo vội giữ chặt lấy tay cô, không để cho cô đi. Gương mặt không còn giữ được vẻ dịu dàng, ôn nhu của thường ngày nữa.
- Không, anh không cho phép. Chúng ta đều rất yêu nhau, không điều gì có thể chia rẽ được. Sao em lại có thể nói ra được những lời tàn nhẫn như thế!
Thường Miên dùng sức đẩy anh ra xa, cô đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vuong-van/3463173/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.