Cuối cùng cũng đã về được đến quê nhà. Bước xuống xe, hít thở bầu không khí trong lành quen thuộc. Đây là lần Thường Miên xa nhà lâu nhất vì đã hơn nửa năm rồi cô không về nhà. Hai người cùng xách bao nhiêu quà bước vào nhà, cô không giấu nổi sự kích động:
- Má ơi, con về rồi nè!
Vài giây sau, có một bóng người từ trong bếp chạy ra:
- A Miên! Là A Miên sao con? Về rồi đấy à?
Một người phụ nữ tuổi đã ngoài bốn mươi ăn mặc giản dị đi ra. Khi nhìn thấy cô con gái yêu ở xa về, trên gương mặt hiền lành không giấu nổi sự vui mừng, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
- Con chào dì! Mọi người đều vẫn khỏe chứ ạ!
Mẹ An lúc này mới để ý tới sự xuất hiện của Minh Hạo. Bà hơi ngạc nhiên một chút rồi lập tức tươi cười, niềm nở:
- Minh Hạo cũng về cùng à? Lâu rồi không gặp con, làm bác suýt nữa là không nhận ra rồi. Vào đây, hai đứa vào đây nào!
Đang nói chuyện, bỗng dưng một giọng nói trầm trầm cất lên:
- Hai đứa về sao không gọi điện báo trước một tiếng.
Mọi người đều hướng về phía phát ra tiếng nói, còn có chút ngạc nhiên. Ba An từ trong nhà đi ra, mặc dù gương mặt không giấu nổi những nét tiều tụy, mệt mỏi nhưng vẫn có chút phấn khởi khi gặp được con gái.
- Ba, con chào ba! Hôm nay ba không đi làm sao?
- Con chào chú!
- Ờ, hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vuong-van/3463175/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.