"Bùa hộ mệnh của bà sao? Nghe nực cười!
Phàm ai thấy vật gì có lợi cho mình đều muốn chiếm làm của riêng. Bà cũng vậy. Mà bản cô nương cũng vậy. Ở đâu ra thói lấy cắp thư người khác rồi bảo là bùa hộ mạng của riêng mình?
Bà biết để dành hộ bộ con này ngu không biết hả?"
Cổ nhân đã dạy: lòng người sâu thẳm khó dò. Bà vậy mà chủ quan. Già hai lớp tóc còn ngu si để đứa nhãi ranh lợi dụng đưa vô tròng. Để giờ này nó có cơ hội quật ngược lại con trai bà.
"Chàng để thiếp sống cũng là tự mở đường sống cho Phương gia, Lâm gia và bản thân chàng.
Vì trả thù cho ả đàn bà mà để bao sinh linh đầu rơi máu chảy chàng thấy có đáng không?"
Lâm Chính nhàn nhạt trả lời: "Đáng hay không đáng...do ta tự quyết. Cô là thá gì lên giọng cuồng ngôn?"
Thanh liễu diệp kiếm vút lên. Không ai thấy nó lướt qua cổ An Kiều như thế nào? Chỉ thấy một giây sau cô ta đổ quật xuống đất. Máu từ cổ chảy ra thành vũng nhưng không một ai phát hiện ở đó có vết cắt nào!
"Bẩm, tướng quân! Hòm gỗ đựng kỉ vật Lâm thiếu phu nhân đã tìm thấy!" Thuộc hạ của Lâm Chính xách cổ ả nha hoàn của An Kiều lôi về khi cô ta đang ôm hòm kỉ vật lẩn trốn tìm đường về An phủ. Viên thuộc hạ tay nâng cao hòm gỗ trả về chính chủ trước đôi mắt kinh ngạc của Lâm lão phu nhân.
Bà nhìn chằm chằm vào Lâm Chính. Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3709269/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.