Trước đó, linh hồn Bảo Ngọc đứng trên Vọng Hương Đài nhìn về trần gian. Cảnh Lâm Chính mang kiệu hoa rước nàng về phủ, cảnh chàng nguyện cùng nàng mãi mãi làm phu thê khiến nàng không khỏi xót xa.
"Lâm Chính, tội tình gì chàng phải làm thế? Nhân gian lắm giai nhân, tiếc thương chi phận má hồng hầm hiu!" (2
Cảm tạ tình chàng, nàng từ chối uống bát canh quên lãng.
"Con không muốn mất đi phần kí ức ở kiếp trước!" Nàng đẩy bát canh lại cho Mạnh Bà. Nàng muốn giữ mãi đoạn tình cảm đậm sâu nhưng dang dở này để ngàn năm sau tái sinh đi tìm Lâm Chính, cùng chàng làm lại từ đầu.
Bảo Ngọc nhảy xuống dòng Vong xuyên. Nguyện chịu đau khổ ngàn năm.
Linh hồn Lâm Chính lang thang cõi trần đi tìm Bảo Ngọc. Đến ngày thứ 49, chàng vào Quỷ Môn Quan, đi qua
Hoàng Tuyền lộ tìm nàng ở cõi âm.
Khi đứng trước bát canh Mạnh Bà trao, chàng cũng từ chối, và chọn nhảy xuống dòng Vong Xuyên để mong tái hợp cùng người thương.
Đêm đêm, bên bờ sông lạnh lẽo có hồn ma nữ lặng ngắm vườn hoa bỉ ngạn đỏ rực, khóc gọi bạn tình chung:
"Lâm Chính, chàng còn nhớ thiếp không?"
Đâu đó, trên dòng sông Vong Xuyên này, hồn chàng vấn vương thê tử: "Bảo Ngọc, ta mãi nhớ nàng! Ngàn năm sau vẫn nhớ!"
"Lâm Chínhhhhhhh!!!!!!"!
"Bao Ngoccccccce!!!!!"
Đang chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng gọi người thương da diết vọng về khiến Lâm Chính và Bảo Ngọc giật mình tỉnh giấc.
Ánh mắt rời rạc dần dần có tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3709270/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.