Tần Phóng dễ tính với Hình Viêm mà thôi, chứ trước đây cũng như pháo đốt chực chờ châm lửa, nếu không thì đã chẳng đến nỗi ba ngày thì hai ngày đánh nhau. Hình Viêm không nói chuyện tử tế, Tần Phóng không chịu được, nghiêm mặt xỏ dép ra ngoài.
Ai dè lần này một người ở trong phòng, một người ngồi ở sofa dưới phòng khách, không ai ngó ngàng tới ai.
Thực ra có đôi lúc họ cũng cãi nhau vì những chuyện không đáng, nhưng có một số việc càng chiến tranh lạnh lại càng gây tức giận, một chuyện vốn dĩ nói một hai câu là xong, vậy mà hậm hực suốt cả buổi chiều, ấm ức đến độ đau dạ dày.
Có người gửi ảnh cho người yêu mình, vậy mà người yêu không giải thích câu nào, còn nạt lại cậu.
Tần Phóng tức chứ, nhưng cũng có chút uất ức của thiếu nam, cơn giận tích lũy lên tới đỉnh điểm, cảm thấy mình không sai, một khi nghĩ vậy rồi, nỗi kích động dâng trào. Tức giận rồi chẳng muốn ở lại đây nữa, cậu lấy chìa khóa xe và điện thoại trên bàn muốn bỏ đi.
“Đi đâu vậy.” Lúc giọng nói trên tầng vang lên Tần Phóng còn giật nảy mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn, không biết Hình Viêm ngồi ở sàn nhà bên lan can tầng hai từ lúc nào, nghiêng người dựa vào đó nhìn cậu.
Tần Phóng không muốn nói chuyện với anh, liếc nhìn một chút rồi đảo mắt về, gương mặt hờ hờ hững hững không có biểu cảm gì.
Hình Viêm buông mắt nhìn cậu, Tần Phóng đứng ở đó, hai người không nói với nhau lời nào, bầu không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320788/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.