Mãi tới gần tháng năm Tần Phóng mới đưa ngôi sao cậu nợ cho người ta.
Đó là một viên ngọc mài thành ngôi sao, cậu định Tết làm lì xì cho người ta, ai dè cửa hàng rề rà lâu như vậy, đến khi Tần Phóng nhận được lại cảm thấy không tiện tặng cho người ta. Viên đá lần trước Hình Viêm tặng cậu do chính tay anh mài, Tần Phóng lại đặt mua hàng có sẵn trên mạng, mang đi làm quà cứ cảm thấy mất mặt.
Bởi vậy nên sau khi nhận hàng cậu giữ rất lâu cũng không mang đi tặng, định tự tay mình mài một viên đá. Nhưng Hình Viêm cứ hết thúc rồi lại giục, thực sự không nấn ná được thêm, Tần Phóng mới tặng cho anh.
Lúc đó cậu lái xe, một tay móc đồ trong túi ra đưa cho Hình Viêm, hắng giọng mấy cái: “Sau này em sẽ tặng anh cái tốt hơn, đây là lì xì thôi.”
Hình Viêm đặt lên môi hôn một cái, sau đó dùng ngón cái mân mê, khẽ nói: “Anh thích lắm.”
Anh cầm ngôi sao đưa lên môi hôn khiến Tần Phóng hơi nóng mặt, có chút chuyện vặt mà làm như chuyện gì to tát lắm, tự bổ não rồi nóng người lên. Hình Viêm đưa mắt nhìn cậu, nở nụ cười bảo: “Tự viết giấy nợ rồi lại muốn bùng, anh Phóng mà chẳng hào phóng gì cả.”
Tần Phóng cũng cười, lắc đầu nói: “Sau này không viết giấy nợ lung tung nữa.”
Buổi tối hôm trước hai người họ ở căn nhà cũ của Tần Phóng, dạo này hai người họ thường mang đồ về bên ấy, nơi này được yêu mến hơn. Hình Viêm cũng lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320787/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.