Thi thoảng tự nhiên lại nghĩ tới những chuyện này, có lẽ bắt nguồn từ những mê man vô định trước tương lai. Nhưng dù sao tương lai vẫn còn kéo dài chứ không phải chuyện gần ngay trước mắt, cho nên cũng không có cảm giác lo lắng gì nhiều.
Trước ngày tốt nghiệp, những lúc Hình Viêm có việc bận không thể ở bên nhau, Tần Phóng một mình đi học hoặc hẹn Hoa Đồng chơi bóng. Chơi bóng xong hai người ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.
Hoa Đồng hỏi cậu: “Chuyện công việc của Hình Viêm thế nào rồi? Anh ấy không học lên thì định làm gì? Anh ấy học hóa.. không định học lên thật à?”
Tần Phóng nói: “Tôi không biết.”
Hoa Đồng bật cười: “Không phải.. không phải ông với anh Viêm… hay sao? Ông không biết à?”
Hoa Đồng vốn định nói “là người yêu”, nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại cảm thấy khó chịu, không nói ra được, đổi từ khác.
Tần Phóng thực sự không biết, cậu lắc đầu: “Tôi hỏi anh ấy hai lần mà anh ấy không nói, tôi không hỏi lại nữa.”
“Tôi đến là phục luôn,” Hoa Đồng ngồi bên cạnh cậu cầm chai nước lên uống, “Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, tháng sau họ phải ra trường, thế hai ông định sao đây? Anh ấy không thể không tìm việc, chắc chắn tìm được rồi. Nhưng đi đâu chứ? Ở lại đây hay quay về? Sao ông không biết cái gì thế.”
Chính Tần Phóng cũng mỉm cười không nói, đúng là cậu không biết tí gì cả.
Thực ra Tần Phóng có cảm giác Hình Viêm không thích nói những chuyện này, bởi vậy nên hỏi hai lần rồi thôi không đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320789/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.