Hai người họ tới giai đoạn hiện tại, chính họ biết mình mập mờ, nhưng người ngoài cũng biết. Giai đoạn trước khi yêu đương rất cuốn hút, mỗi một câu nói đều có thể vạch ra ý nghĩ khác, trong đám đông ánh mắt trao nhau cũng mang theo nhiệt độ lạ thường, đây là quá trình mang tới cảm giác thỏa mãn và mong đợi nhất trong tình yêu.
Nhưng nó thường rất ngắn ngủi, rất khó để duy trì, bởi vì tình cảm đã phát triển tới mức này, đương nhiên phải tiến thêm một bước. Hoặc là tiến một bước, hoặc phải lui một bước, dù thế nào cũng phải có kết quả.
Bây giờ Tần Phóng vẫn còn mông lung chưa rõ ràng, còn Hình Viêm tuy trong lòng tường tỏ nhưng lại không chủ động nói ra, bởi vậy nên giai đoạn này kéo dài rất lâu, ngày ngày nửa anh em nửa gì kia mà bên nhau, ai nấy còn rất thỏa mãn.
“Anh Viêm nhà anh đâu?” Phùng Triết ngồi xổm trên ghế hỏi Tần Phóng, “Sao đó giờ chẳng dẫn đi chơi cùng bọn em thế.”
Tần Phóng lườm cậu ta, bảo rằng: “Cậu chỉ biết có chơi.”
“Thì ngoài chơi ra em cũng chẳng muốn làm gì nữa mà, em chỉ có ngủ với chơi thôi.” Phùng Triết bảo.
“Đâu có.” Phạm Lâm Dật từ đằng sau đi tới, dìm đầu Phùng Triết xuống, bảo cậu ta: “Ông còn biết lọ cái nọ, mọ cái kia, gì mà chẳng ham hố.”
Phùng Triết nhướng mày nhìn cậu ta, mặc kệ chẳng nói năng gì, chỉ lườm một chút.
Tần Phóng bật cười: “Cậu ta lại làm cái gì đấy?”
“Nghe tên ấy chém gió lung tung làm gì?” Phùng Triết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320776/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.