Mắt của Giản Mộc Dương không bị gì quá nghiêm trọng, chỉ là mạch máu bị xuất huyết, thị lực không bị ảnh hưởng. Thế nhưng mắt sưng lên bị bầm xanh, con mắt bên này có vẻ to hơn bình thường.
Cậu nhóc sợ Tần Phóng lo lắng, dọc đường về nhà còn dán tới hỏi Tần Phóng: “Anh ơi trông em có giống bị người ta đánh không?”
Tần Phóng liếc mắt nhìn em trai, bảo rằng: “Giống, như mắt gấu trúc ấy.”
“Haha, thế về nhà em bảo em bị anh đánh nhớ,” Giản Mộc Dương cười trông rất ngốc, “Về nhà mách ba, để ba xử anh.”
Tần Phóng cười cười, cậu biết Giản Mộc Dương đang an ủi mình. Thực ra cậu nhóc rất tinh tế, nhắc tới mách chỉ nói là mách ba, suốt quá trình không nhắc tới mẹ. Cậu nhóc biết rõ sự khác biệt nhỏ bé này, bởi vậy nên rất ít khi nhắc tới trước mặt Tần Phóng.
Hình Viêm nói với Giản Mộc Dương: “Tối ngủ đừng nằm nghiêng đè lên mắt bên này.”
“Vâng ạ,” Giản Mộc Dương gật đầu, “Em nhớ rồi ạ.”
Về nhà họ Giản, Tần Phóng và Giản Mộc Dương cùng xuống xe vào nhà, Hình Viêm ngồi trong xe không xuống. Đáng lẽ Tần Phóng không cần phải đi vào, thế nhưng mắt của Giản Mộc Dương bị đập sưng như vậy, Tần Phóng đi thẳng vào chuyện lại khác.
Dù sao cũng làm mẹ, Giản Mộc Dương vừa vào cửa Đổng Nhân nhìn ra được ngay. Dì chau mày đi tới, đoạn hỏi: “Dương Dương à mắt con sao vậy?”
Giản Mộc Dương cười xua tay: “Con đi không cẩn thận bị đụng, anh đã nói con rồi, mẹ đừng nói con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320775/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.