Edit: Pei Pei
Hoàng Đế nhớ lại toàn viện trong mộng kia.
Nước chảy cầu nhỏ, ngói xanh tường trắng.
Bạch lê hoa rực rỡ như tuyết, tiên nhân thanh lãnh khoác trường y từ hành lang uốn khúc đi tới gần hắn: "Cha ta đã bị ngươi chọc tức đến xuất môn đi vân du rồi, bây giờ Bạch gia không ai quở mắng ngươi, về sau đến phòng ăn cùng ta dùng bữa."
Bạch hoa rơi trong cơn gió phiêu du, ánh mặt trời rực rỡ khoan thai đáp xuống Cửu Hòa trấn, dung nhan thanh lãnh như tranh vẽ nhẹ nhàng in sâu vào linh hồn hỗn loạn đớn đau của hắn.
Bạch Minh Hiên...
Là hắn trong những tháng năm ngây dại, trong màn trướng ở Bạch gia như con chó điên muốn thân thể Bạch Minh Hiên...
Chẳng có dã nam nhân nào cả, kẻ khiến Bạch Minh Hiên mang thai hài tử, làm cho hắn đố kị đến phát rồ thậm chí làm thương tổn Bạch Minh Hiên, thì ra... thì ra vốn là chính hắn.
Hắn đã từng vì đố kị mà nhục nhã giày vò Bạch Minh Hiên, dùng cả đời mới có thể trả lại.
Hoàng Đế hé miệng, nói: "Bạch Minh Hiên, trẫm nhớ ra rồi, trẫm..."
Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Minh Hiên đã rút ra cây trâm cài trong phát quan, mỉm cười đâm vào cổ họng của mình.
Một trâm xuyên qua yết hầu, máu tươi phun tung toé.
Người một lòng muốn chết, tuyệt không để cho chính mình lưu lại nửa phần cơ hội sống.
Trong Minh Nguyệt cung truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của thiên tử: "Bạch Minh Hiên!!!!!!"
Bạch Minh Hiên mang trên mặt là ý cười được giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh-vo-nguyet/247636/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.