Edit: Pei Pei
Tô Hiển Sâm vì đoạt quyền đã lên kế hoạch suốt ba mươi năm, nhưng lại để lọt mất quan cờ quan trọng kia.
Thân phận Bạch Minh Hiên nếu như bại lộ, hắn và dã nhân thượng vị Hoàng Đế kia đều sẽ bị tứ phương chư hầu mượn cơ hội thảo phạt xử tử.
Khóe miệng Tô Hiển Sâm hơi co giật, nhưng hắn đứng ngược chiều ánh sáng, Bạch Sùng Sơn cái gì cũng không nhìn thấy.
Bạch Sùng Sơn chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp thân thiết của Tô Hiển Sâm: "Chuyện này còn có ai biết?"
Bạch Sùng Sơn nói: "Chỉ có thảo dân cùng phu nhân."
Tô Hiển Sâm dừng một chút, hỏi: "Dương Thẩm đâu?"
Bạch Sùng Sơn kinh ngạc ngửa đầu: "Dương thế huynh? Hắn không biết chuyện này, hắn..."
Tô Hiển Sâm nhẹ giọng nói: "Chính là hắn tố giác Bạch gia tham dự mưu phản."
Bạch Sùng Sơn kinh nộ đứng dậy: "Dương thế huynh sao, sao..."
Dương Thẩm và hắn là đồng môn mấy năm, tình như thủ túc, hai nhà trước nay vẫn chăm sóc lẫn nhau. Bạch Sùng Sơn vì cứu con của ân nhân mà bí quá hóa liều, chính là... Chính là cốt nhục của mình phó thác cho Dương Thẩm...
Nhưng là... Nhưng là sau đó, Dương Thẩm lại truyền tin cho hắn, nói hài tử đi lạc, không tìm được.
Lúc đó tiết trời giá rét, Bạch Sùng Sơn phái người lên núi tìm, cuối cùng chỉ tìm được một mảnh vải vụn nhuốm máu.
Bạch phu nhân khóc đến phát bệnh không dậy nổi, Bạch Sùng Sơn trong lòng đều nát tan.
Vợ chồng bọn họ vẫn luôn tin tưởng giao tình hơn mười năm với Dương Thẩm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh-vo-nguyet/247635/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.