Edit: Pei Pei
"Ta đầu óc không tốt, sợ quên mất ngươi là ai."
Bạch Minh Hiên trong ngẩn ngơ tỉnh lại, lại giống như vẫn còn trong mơ.
Năm đó... Năm đó ở Cửu Hòa trấn, dường như dã nhân kia đã thật sự từng nói như vậy.
Dã nhân kia đầu óc có chút vấn đề, khi tỉnh táo, khi lại điên điên ngốc ngốc, có lúc thanh tỉnh cũng biết nói chút lời ngon ngọt, cặp mắt hung hãn nhìn y chằm chằm, đáy mắt nhưng lại giống hài tử yếu đuối mờ mịt ánh sáng.
Bạch Minh Hiên còn nhớ mình chưa từng để dã nhân kia vẽ.
Y là tài tử nổi danh Lịch Châu, không phải tú lệ sơn hà đẹp như tranh mà là khuynh quốc giai nhân, sao có thể lãng phí giấy mực đi vẽ một đại tinh tinh.
Y thất thần ngồi trong tiểu đình vườn nhà, gió hạ hanh khô xuyên qua sa trướng từ từ mơn trớn hai gò má.
Y nhìn bóng lưng trầm mặc của dã nhân kia, nhẹ giọng nói: "Được."
Dã nhân dung mạo ra sao?
Thân hình chín thước có thừa, cánh tay bắp thịt căng phồng. . đam mỹ hài
Y phục lúc nào cũng xộc xệch, râu tóc che kín mặt chỉ lộ ra cặp mắt sẹo hung tợn.
Trăng sáng vằng vặc, Bạch Minh Hiên ngồi dưới tàng cây hoa lê, vừa hồi tưởng lại, vừa chấm mực tinh tế phác họa trên giấy Tuyên Thành.
Đó là một đôi mắt như sao trong đêm, khi si ngốc như con chó lớn, khi tỉnh táo lại âm trầm đến đáng sợ.
Bạch Minh Hiên vẽ vẽ, lại vẽ ra một người khác.
Long bào dữ tợn, kim quan vấn tóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh-vo-nguyet/247637/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.