Mộ Dung Bạc Nhai cắn môi trừng y nửa ngày, mới nói: “Sư phụ đã nói, hạ thủ chậm gặp tai ương, ta phải, ách, ta phải tiên hạ thủ vi cường!”
Hoàng Linh Vũ dựa vào lưng cây sau lưng lảo đảo đứng lên: “Ngươi…”
Mộ Dung Bạc Nhai trừng mắt, vươn hai tay muốn bóp cổ y, ai biết đứng không vững, Hoàng Linh Vũ lại bị dọa mềm chân, hai người lập tức ngã rối nùivào nhau.
Lăn vài vòng, Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng đè được trênngười Hoàng Linh Vũ, đột nhiên dừng lại không động, một tay vẫn quấn ởthắt lưng y, tay còn lại thì che kín miệng y.
“Xuỵt__” Hắn nhẹ giọng dỗ dành.
Hoàng Linh Vũ cảm thấy bên tai có một cỗ nhiệt khí thổi qua, ngứa tới toànthân phát run, lập tức tỉnh rượu. Lúc này mới chú ý đến tiếng bước chânnhẹ nhàng chỉnh tề, một đội binh tuần tra năm người chuẩn bị đi ngangqua đây.
Cây tuyết tùng cao thẳng, tán cây lại rũ xuống vừa tovừa thấp, từ bên ngoài nhìn vào chỉ như một chiếc lều vải hình nón cụpxuống, trong đó là một cõi thiên địa kỳ lạ.
Hoàng Linh Vũ mở tomắt nhìn lên trên, đôi mắt Mộ Dung Bạc Nhai mở to sáng trong, chuyên chú nhìn chăm chăm người bên ngoài. Sau lưng hắn, tán cây tuyết tùng màuxanh sậm đè thật thấp, lá nhỏ như kim um tùm nặng nề trĩu xuống, che mất bầu trời phía trên.
Nặng nề và yên tĩnh.
Tiếng bước chânđi dần xa, Hoàng Linh Vũ bỗng thấy trên người nhẹ đi, y không tiếp tụcnhịn nữa, co chân đạp lên cẳng chân Mộ Dung Bạc Nhai, thắt lưng dùnglực, đảo người đè Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403298/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.