Cũng không biết Chu Bác Bì nghe câu nói đó xong có cảm tưởng thế nào, dù sao Nguyệt Bằng chỉ nhìn có chút âm dương khó định, mà Chu Bác Bì thì làchân chân chính chính không có tử tôn căn.
Tóm lại Nguyệt Bằng đã bình thường lại. Hắn chậm rãi vuốt suông mái tóc dài, bình bình ổn ổnđứng lên, một tay ôm đàn một tay cầm rượu, men theo sợi dây tằm đi tớichân tường màu trắng ngọc của phủ tứ hoàng tử.
Hắn quay người, đột nhiên nhìn sang bên này cười, khí chất gió lạnh tiêu điều vừa rồi nhất thời tan biến.
Mà sau đó ngay cả một câu sáo rỗng gì đó cũng không nói, thình lình biến mất khỏi chân tường.
Hoàng Linh Vũ đổ mồ hôi lạnh. Mới gặp mặt chẳng qua có hai lần, mỗi lần đềuxao động nhân tâm như thế___ Đương nhiên, không phải nghĩa đen chấnđộng. Chắc do thị lực của y không tốt, nhưng y làm sao cũng vẫn cảm thấy nụ cười tạm biệt của Nguyệt Bằng có ý khác.
Nếu đem gom chungChu Bát Bì tâm ngoan thủ lạt, Nguyệt Bằng mờ mịt bất định, và cả tên MộDung Bạc Nhai ồn ồn ào ào với y, trong đánh giá của người bên ngoài, đại khái sẽ cho rằng Chu Bác Bì khó chọc nhất. Nhưng trong lòng của HoàngLinh Vũ kẻ có cùng trình độ thần kinh như họ, thì y rõ ràng vô cùng__Chu Bác Bì, chẳng qua là trẻ con.
“Đây chính là ‘xung cửa’ trong hoàng cung nội viện sao?” Y hỏi thăm lão hoạn thị Mạc Hòe Vận trong có vẻ thành thật đáng tin.
“Ngươi sẽ quen thôi.” Hắn vỗ vai Hoàng Linh Vũ, “Ngươi sẽ quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403297/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.