(Nguyệt hối: Cuối tháng)
“Ai da! Chết tiệt ngươi a, ngươi mới đến đúng không, ngày mai nếu để Chutổng quản phát hiện thiếu một một thùng nước, còn không lột da rút gânngươi sao!” Lão hoạn thị Mạc Hòe Vận vội kéo xương già ngồi dậy, manghài mềm đi sang đây. “Ngươi nhanh đi tìm về đi, đến ngày mai, thì khôngchịu khổ nỗi đau.”
Đồng Ca cũng có chút hoảng sợ, vội vàng cúiđầu hạ giọng nói: “Không thể kéo dài tới ngày mai, ngươi mới tới, nênkhông biết Chu tổng quản là một kẻ thiết công kê* thế nào đâu, lần trước ở tây viện có một tiểu nha đầu làm mất một nắp thùng phân, Chu tổngquản đã hạ lệnh đánh nàng ba mươi đại bản đó.”
(*Thiết công kê: Kẻ cực kỳ bủn xỉn)
“Sau đó thế nào?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
“Một nha đầu thôi mà, sao chịu nổi trận đánh đó, nằm đó dược không uống vào, không được vài ngày đã qua đời rồi.” Đồng Ca tiếp tục nói, “Vì mấy ngày đó trên thân nàng chỉ khoác lý y, nghe nói hiện tại trong cung cònthường xuyên thấy quỷ ảnh của nàng phiêu lượng đó, tái nhợt thảm thiếtvô cùng…”
Lúc này ngoài phòng chợt nổi lên một trận gió lạnh, tiếng gió ù ù rất lâu mới dừng lại.
Vương Nhi tuổi tác không lớn, lá gan cũng nhỏ, co ro ôm đầu nhìn cửa sổ giấy, liền thấy trên cửa sổ in bóng đổ của đại thụ, trong đêm trăng mờ thảmthiết cô độc lay lắt, không kìm được rùng mình: “Ngươi, ngươi, ngươi còn không mau đi tìm về đi, đừng để tạp dịch của hạ thiện phòng làm mất,ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng biến thành quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403296/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.