Chương trước
Chương sau
Không biết thanh đao này uy lực làm sao! Dược Thiên Sầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Ly Trung chợt nghĩ, mọi người xung quanh đột nhiên cảm giác được cỗ uy năng kinh khủng kia biến mất, liền thở ra một hơi. Thái tử Ly Trung trốn bên trong hộ thế cương khí màu đen đồng dạng thở ra một hơi, ánh mắt lóe ra nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, cỗ uy năng kinh khủng vừa rồi đã làm trong lòng hắn sợ hãi, hắn đã không còn nắm chắc có thể đối kháng được Dược Thiên Sầu, còn đang suy tính làm sao để bản thân mình có thể xuống đài, liền nghe "sưu" một tiếng...Hộ thể cương khí màu đen đột nhiên xuất hiện một đạo lỗ hổng, giống như dao bén cắt ngang qua giấy không cần tốt bao nhiêu công sức, trong nháy mắt bị vật gì đó không rõ phá ra một lỗ hổng thật dài. Khóe miệng Dược Thiên Sầu nhất thời hiện ra vẻ cười nhạt, quả nhiên không vượt ngoài sở liệu của chính mình!
 
"A!" Ly Trung kinh hô kêu lên một tiếng, suýt chút sợ đến hồn phi phách tán, hộ thể cương khí bị công phá dễ dàng, không ngờ lại không phát hiện được vừa rồi đối phương làm sao xuất thủ, hắn liều mạng thúc giục hộ thể cương khí cấp tốc dung hợp.
 
Đừng nói là hắn, dù là vợ chồng Ly Quảng cùng đám Thủy tộc Ly Cung, còn có Thương Vân Tín cũng đều kinh ngạc. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu cười nhạt lặp đi lặp lại hướng Ly Trung phất tay, năm ngón tay cong như trảo, thanh đao vô ảnh vô hình nhất thời giống như gió mùa thu quét ngang lá vàng khô, xoay tròn như gió, "bá bá" âm thanh vang lên liên miên không dứt, trong nháy mắt đem hộ thể cương khí của Ly Trung đánh vỡ ra thành bốn năm mảnh như vỏ trứng bị vỡ, lập tức bị hủy diệt.
 
Thanh đao vô ảnh vô hình làm ra động tĩnh lớn như vậy, mặc cho ai cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của nó, Ly Trung kinh hoàng còn chưa biết làm sao ứng đối, lại thấy Dược Thiên Sầu nhân cơ hội, năm ngón tay lại trảo tới cao giọng quát: "Hấp Tinh đại pháp!"
 
Trên thân thể Ly Trung đột nhiên tạc ra một cỗ khói trắng, khói trắng còn phảng phất, một thân thể giống thây khô tiểu tụy từ trong bạch vụ trùng lao ra, thanh âm khàn khàn la hét nói: "Phụ hoàng cứu con!" Tốc độ chạy trốn so với tốc độ trước đây của hắn đúng là cách biệt một trời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Gần như ngay đồng thời, thanh đao vô ảnh vô hình đã đuổi theo Ly Trung giảo sát. Ly Quảng kinh hãi, hắn vốn định cho nhi tử thử thâm sâu của Dược Thiên Sầu, nhưng nghĩ không ra nhi tử không ngờ còn chưa kịp hoàn thủ, đã chạy trối chết còn không kịp, bảo hắn làm sao không kinh hãi.
 
Nhưng bằng vào tu vi của Ly Quảng, lúc này động tình của thanh đao vô hình lại không nhỏ, ở trước mặt hắn đã không còn che giấu, hắn làm sao có thể khoanh tay mặc cho nhi tử bị người tru sát. Hắn thuấn di thiểm ra, ngăn ngay phía sau Ly Trung, tố y hoàng bào màu đen không gió tự động, không thấy hắn có bất luận động tác gì, lại thấy dưới Minh Hà có một đạo cột nước trùng thiên giống như pháo đạn bắn ra.
 
"Ba." Một thanh âm vang lên thật lớn, Ly Quảng xuất thủ thật không tầm thường, thanh đao vô hình trong nháy mắt bị cột nước đụng phải cũng không còn cách nào đọng lại thành đao, bằng tu vi Dược Thiên Sầu căn bản không cách nào tiếp tục thao khống, độ nóng kịch liệt trong chốc lát ầm ầm tứ tán, đạo cột nước trùng thiên gần như trong chớp mắt bị độ nóng hóa thành thủy vụ mang mang kịch liệt tiêu tán, khắp thủy vực giống như đang ở trong lồng hơi nước.
 
Trùng kích sản sinh vừa kho ách tán, Thương Vân Tín nhìn thấy Ly Quảng xuất thủ liền trực tiếp lách người chắn ngay trước mặt Dược Thiên Sầu, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị, tay phải thò vào tay áo trái, mò lên thủ trạc ngay cổ tay. Trong thủ trạc có mựời không gian, một trong số đó đặt năm thanh kiếm, tùy tiện rút ra một thanh đều có thể kinh thiên động địa...
 
Ly Quảng huy tay áo, thủy vụ mang mang trước mắt lập tức bị giải tán, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy động tác của Thương Vân Tín, đồng tử hắn đột nhiên co rút, quát: "Mọi người không oán không cừu, có cần gây nháo tới không chết không ngớt?"
 
Thấy đối phương cũng không phải muốn xuất thủ đánh nhau, thủ thế chuẩn bị bạt kiếm trong thủ trạc của Thương Vân Tín nhất thời tạm dừng lại. Dược Thiên Sầu từ phía sau hắn chậm rãi bước ra, nhìn Ly Quảng trầm giọng nói: "Con mắt mọi người đều thấy được, lỗ tai cũng đều đã nghe, cũng không phải do ta muốn nháo tới mức không chết không ngớt với các ngươi, mà là các ngươi câu nào nói ra cũng khinh người quá đáng, thật sự không thể nhẫn nhịn."
 
"Trung nhi! Con làm sao vậy?" Hoàng hậu đứng bên kia đỡ lấy Ly Trung, thất thanh đau lòng hô lên.
 
Tất cả mọi người cùng nhìn qua, chỉ thấy gương mặt thái tử Ly Trung hóp sâu tranh nanh, cả người gầy thành da bọc xương, không khác gì một cỗ thây khô, ánh mắt kinh khủng nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn nói: "Mau hậu tránh ra, con cần nước, sắp khô chết con rồi."
 
Hoàng hậu thoáng do dự lui ra, thái tử Ly Trung hung hãn trực tiếp lao vào trong Minh Hà, ngâm mình trong nước di động trầm xuống, cả người trên dưới toát ra vô số khí phao nho nhỏ, phảng phất như toàn thân chân lông đều mở rộng để uống nước không ngừng. Chỉ thấy thể hình khô gầy của hắn bắt đầu dần dần trở nên no đủ lên, cho đến lúc khôi phục lại bình thường, hoa một tiếng trực tiếp đứng lên trên mặt nước, gương mặt tối đen đứng bên cạnh mẫu thân, cắn răng không lên tiếng.
 
Thương Vân Tín hơi liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, không biết vừa rồi hắn đã sử dụng tà pháp gì, không ngờ có thể đem người ta biến thành dáng vẻ đáng sợ đến như vậy.
 
Khóe môi Dược Thiên Sầu nhếch lên nét cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm Ly Trung, đối với hắn mà nói, một phen xuất thủ vừa rồi thu hoạch không nhỏ. Nhớ tới lần đầu tiên đi tới Tiên giới sử dụng Hấp Tinh đại pháp thất bại, hắn thật không dám loạn dùng, sợ ngay thời khắc mấu chốt không cứu được mình còn mất luôn nắm gạo. Hôm nay sử dụng liên hợp giữa Thủy và Hỏa quyết, lợi dụng uy lực Tử hỏa ngưng tụ thành thanh đao năng lượng cao vô hình, chuyên phá nát hộ thể cương khí của đối phương, vậy sau đó có thể lợi dụng Thủy quyết dùng Hấp Tinh đại pháp phối họp, uy lực ngẫm lại cũng khiến người hưng phấn.
 
Mặc kệ đối phương đã chú thành tiên thể, mình thể hay ma thể, chủ yếu khi trúng Hấp Tinh đại pháp của mình, dù một thân tu vi có cường đại, chỉ sợ cũng khó khăn thi triển được một trong mười phần năng lực của ngày thường. Lúc này thanh đao năng lượng cao vô hình biến thành sát chiêu lợi hại, có thể lấy đi tính mạng của địch thủ, hà huống còn có thể ngưng tụ ra vài thanh đao năng lượng cao vô hình như Tử hỏa, lợi dụng Quy Nguyên kiếm quyết để thao khống, uy lực cao tới mức cao thủ bình thường làm sao có thể ngăn cản.
 
Thấy nhi tử binh yên vô sự, Ly Quảng thở ra một hơi, trước tiên đưa mắt nhìn vẻ cảnh giác của Thương Vân Tín, sau đó nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hòa hoãn nói: "Con ta lỗ mãng, nhưng đã bị trừng phạt, từ nay trở đi song phương đường ai nấy đi, ân toán tiêu tan, thế nào?"
 
"Ta vốn không hề muốn phát sinh ân oán gì với Ly Cung Thủy tộc các ngươi." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói. Lời này không thề nghi ngờ là tán thành biện pháp giải quyết của đối phương, sở dĩ hắn thống khoái như vậy, chỉ là bởi vì hắn không hay biết tiểu Nguyên là do hắn giúp đỡ mới hóa long, nếu không chỉ bằng vào tính cách của hắn, làm sao dễ dàng chịu bỏ qua như vậy, không hung hăng cướp một số lớn từ Ly Cung, cũng phải khiến cho Ly Cung thiếu thiên đại nhân tình của hắn.
 
Đồng thời cũng vì lời nói bậy trước đó của hắn, nói cái gì không tốt, lại đi nói trên người tiểu Nguyên có ánh sáng mờ như du long phụ thể, nháo ra chuyện trùng họp thành đương nhiên, vốn Ly Quảng còn thiếu đại nhân tình của hắn, chuyện xong ngẫm lại thì nghĩ nguyên nhân do chính vận khí của tiểu Nguyên, Dược Thiên Sầu lại không có công lao gì, cho nên cũng không hề mang ơn.
 
Thế nhưng nói đi còn nói lại, nếu như hắn không phải nói bậy bạ trở thành chuyện vừa khớp, chỉ sợ khi ấy thư sinh ẩn trên không trung, sẽ là người đầu tiên không dễ dàng bỏ qua hắn, khẳng định phải bắt hắn trở về hảo hảo nghiên cứu cho rõ ràng. Bởi vậy bất luận là sự tình gì đều có hai mặt có lợi và hại, ai cũng không thể nói rõ cuối cùng là phúc hay là họa!
 
Trên khuôn mặt Ly Quảng nhìn không ra bất luận biểu tình gì, chỉ liếc mắt nhìn Thương Vân Tín, bay tới chỗ bảo tọa trên độc giác thủy tê, trầm giọng quát: "Hồi cung!" Lời vừa rơi xuống, "ba ba" hai tiếng roi quất vang lên, một đám người Ly Cung Thủy tộc chậm rãi chìm vào trong Minh Hà, từ dưới đáy nước rời đi...
 
Lúc này, trên mặt nước Minh Hà chỉ còn lại Dược Thiên Sầu, Thương Vân Tín và Thận Vưu, ba người cùng đến, sau một trận kinh hiểm, lại chỉ còn ba người bọn họ. Người của Ẩn Long sơn trang ở phía xa xa cùng nhau bay tới, hơn trăm người phiêu phù trên không trung kinh nghi bất định nhìn ba người. Bọn hắn mơ hồ thấy được Dược Thiên Sầu giúp Ly Cung Thủy tộc hóa long thành công, sau đó lại thấy Dược Thiên Sầu và Ly Cung Thủy tộc trở mặt động thủ, bọn hắn nghe không rõ cuộc nói chuyện, cho nên vừa rồi nhìn thấy hơi nước, cũng không hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì"
 
"Xin hỏi Dược chưởng môn, chẳng hay vừa rồi đã phát sinh chuyện gì vậy?" Đinh Tương ở trên không trung chắp tay hỏi, giọng nói thật hòa hoãn.
 
Mẹ nó! Các ngươi ngay từ đầu đã sớm lần mất thật xa, phát sinh ra chuyện gì cũng không thể trông cậy vào các ngươi giúp đỡ! Trong lòng Dược Thiên Sầu có chút khó chịu, thuận miệng trả lời cho có lệ: "Sự tình đã trôi qua, một chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới!"
 
Thấy hắn không muốn nói, Đinh Tương muốn miễn cưỡng cũng không được, lại bất đắc dĩ nhìn con đường tối đen mang mang trước mặt, ha hả cười nói: "Chẳng hay có phải Thương đại cung phụng và Dược chưởng môn muốn đi Mộ Quang chi thành phải không, nếu như là đúng vậy, chúng ta không ngại kết bạn mà đi, ít nhiều cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
 
Hắn hạ quyết tâm phải moi được từ miệng Dược Thiên Sầu vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, khi nãy Thiên Mã Bảo Liễn phá không mà đến, lại thêm Minh Hà Hắc Ly vượt Long Môn hóa long rời đi, chuyện trọng đại như vậy nếu tìm hiểu rõ ràng truyền báo trở về tông môn tuyệt đối sẽ có đại công. Cho nên hắn nghĩ biện pháp muốn đi chung với ba người, chủ yếu chính là nghĩ mọi người ở chung một chỗ, sẽ có khả năng thu thập được tin tức, ngược lại nếu chia tay sẽ không có cơ hội.
 
Chuyện rõ ràng như vậy, Thương Vân Tín và Dược Thiên Sầu làm sao nhìn không ra. Nhưng Ẩn Long sơn trang dù sao cũng là đại phái trong Tiên giới, Thương Vân Tín có thể không xem bọn họ vào trong mắt, nhưng Thiên Hạ thương hội của Dược Thiên Sầu thế nhưng vẫn còn phải hỗn trong Tiên giới, không cần trêu chọc thêm một địch thủ mạnh, hà huống có được một nhóm người quen thuộc với tình huống Minh Giới đi chung cũng không phải chuyện xấu. Hắn liền sang sảng ha ha cười nói: "Đinh trưởng lão nói rất đúng, kết bạn mà đi nhiều ít cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Sau đó hắn nhìn về phía Thận Vưu nói: "Chúng ta tiếp tục lên đường thôi!"
 
Thận Vưu đối với chuyện vừa phát sinh cũng còn sợ hãi không dám nói nhiều, lập tức chìm vào trong nước hiện ra nguyên hình, Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín rơi lên vỏ sò lớn, lại lần thứ hai xuyên gió lướt sóng rời đi. Đinh Tương gọi đồng môn, cấp tốc theo đi tới...
 
Nửa ngày thời gian trôi quạ, Dược Thiên Sầu chắp tay đón trận gió mát mẻ trên Minh Hà, ánh mắt lóe ra nhìn phía trước, không nói một câu. Điều này không khỏi làm cho Thương Vân Tín có chút kỳ quái, một đường đi phát hiện gia hỏa này liên tục nói chuyện, nhưng lúc này lại im lặng thật lâu, trong lòng thật sự ngạc nhiên.
 
Hắn không biết từ sau khi Dược Thiên Sầu lĩnh ngộ ra phương pháp sử dụng thanh đao vô hình năng lượng cao, đối với những gì mình từng làm trước đây sản sinh hoài nghi. Hắn hai thế làm người, kinh nghiệm kiếp trước cho hắn biết hắn phải phát triển ra một thế lực khổng lồ đủ làm cho mình có cảm giác an toàn, tốt nhất là thứ gì mình cũng phải nắm được chắc trong tay, để tránh xuất hiện kết cục thê thảm giống như kiếp trước.
 
Thế nhưng cho tới nay, chính mình tựa hồ đã sơ sót một việc, đó chính là thế giới hôm nay cũng không phải là thế giới phàm tục như kiếp trước, ở kiếp trước lực lượng của một người luôn là nhỏ bé nhất, có thể biểu diễn ra lực lượng cường hãn vĩnh viễn cũng chỉ có đoàn thể, kết quả mang theo chấp niệm kia đi tới thế giới này, làm cho mình lúc nào cũng không quên chuyện phải tìm đủ mọi cách phát triến chính thế lực của mình.
 
Nhưng thế giới này và thế giới kiếp trước hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, yêu ma quỷ quái bay khắp trời chui khắp đất, tiên nhân thời thời khắc khắc xoay quanh, căn bản đã thoát ly phạm trù của thế giới người phàm. Nói đến cuối cùng, tất cả căn bản phải nhờ vào tu vi bản thân đủ cường đại, thể giới này là thế giới chỉ dùng lực lượng cá nhân xếp hạng trước lực lượng đoàn thể, chính bản thân mình đã có vẻ bỏ gốc lấy ngọn.
 
Sự lĩnh ngộ dùng Tử hỏa biến thành năng lượng đao khiến cho hắn hiểu được, tu luyện không chỉ dựa vào đả tọa và tưởng tượng, phải trải qua thật nhiều thực chiến mới có thể tiến triển. Giống như lời của lão đầu tử Tất Trường Xuân, thiện dùng ắt thiên hạ vô địch thủ, không dùng nhiều thì làm sao gọi là thiện dùng? Cũng giống như lão đầu tử, không chuyện gì thì đi tìm cao thủ đánh nhau, đánh thua lại chạy trở về tu luyện, có bản lĩnh thì lại chạy ra tìm người mà đánh, năng lực cứ thế cọ cọ tăng lên, thế cho nên đã tới nông nỗi dám chủ động đi tìm Minh Hoàng đánh nhau.
 
Mặc dù hiện tại lão đầu tử sống chết chưa biết, nhưng nếu hắn lại lần thứ hai xuất thế, Tiên mình hai giới ngoại trừ hai cao thủ đứng đầu, ai dám trêu hắn? Đây chính là đánh mà ra...Bởi vậy Dược Thiên Sầu cho ra một kết luận, chính mình luôn ẩn giấu giả trang điệu thấp cũng không phải là kế lâu dài, sống lâu hoạt động gân cốt một chút cũng là điều tốt, thiện dùng ắt thiên hạ vô địch thủ a!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.