"Cùng nhau đi? Đi nơi nào?" Dược Thiên Sầu ngần người, xoay lưng ngồi lên ghế, cũng vô tâm cảm giác mình đang ngồi trên xe ngựa do thiên mã kéo thật sảng khoái, con mắt chẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm phương hướng thiên mã đang đạp vào khoảng không chạy tới, chính là chỗ tử sắc quang mang đang xoay tròn trên không trung, trong nháy mắt liền hiểu được là muốn đi đâu.
"Dược ca ca! Sau này tiểu Nguyên sẽ rất khó có cơ hội gặp lại phụ hoàng, mẫu hậu còn có ca ca, tỷ tỷ, ô ô...Tiểu Nguyên nắm cánh tay hắn khóc òa lên.
"Buông tay lão tử!" Gương mặt Dược Thiên Sầu dữ tợn quát, địa phương huyền huyễn mà hắn không biết chút gì như vậy, đánh chết hắn cũng không muốn đi.
"Không!" Tiểu Nguyên nắm chặt hai tay, quật cường lắc đầu.
Lúc này Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh một tiếng, sự tình đã tới tình trạng này, lão tử há còn có thể nhẹ dạ..." Ba" một tiếng hắn huy chưởng thành đao trực tiếp chém thẳng vào gáy tiểu Nguyên, kết quả trong cơ thể tiểu phá hài bắn ngược ra một cỗ lực lượng khó hiểu, chấn đến bàn tay hắn tê dại.
Tiểu Nguyên nhất thời không khóc nổi nữa, lăng lăng nhìn hắn không hiểu gì. Dược Thiên Sầu cũng trợn tròn mắt, một lần nữa nhìn kỹ, hiện giờ không ngờ hắn lại nhìn không thấu tu vi của tiểu Nguyên, khóe miệng co rút, trong tay đột nhiên hiện ra một cây chùy bằng Minh Thiết, "ba" một tiếng không chút lưu tình nện lên gáy tiểu Nguyên, trong ánh mắt bao hàm nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2233514/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.