Chương trước
Chương sau
Cà nhóm hơn trăm người, theo Minh Hà thủy vực ngược lên, vừa đi mất năm ngày, lộ trình phải hơn ngàn vạn dặm.
 
Đối với mọi người mà nói, ngoại trừ Thận Vưu, ai cũng là lần đầu chứng kiến các loại địa mạo kỳ dị dọc theo hai bên bờ sông, có thể nói được nhiều thêm kiến thức. Dọc theo đường đi ngoại trừ gặp phải những trận gió lớn, thật ra cũng bình yên vô sự, ngẫu nhiên có chút Thủy tộc chặn đường chất ván vì sao xông loạn, sau khi biết được là Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín, cũng không làm khó dễ, thuận lợi cho đi.
 
Điều này làm cho đám người của Ẩn Long sơn trang như Đinh Tương luôn thấp thỏm đi theo cũng cảm thấy âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới mặt mũi Thương Vân Tín lớn như vậy, ở Minh Hà Thủy tộc cũng có thể dùng được. Bọn họ tự nhiên xác định đó là nhờ mặt mũi của Thương Vân Tín, bời vì tu vi cao nhất nơi này cũng chỉ có Thương Vân Tín.
 
Trên thực tế cũng đích thật là như vậy, Tiên giới Thương Vân Tín luyện thành tam kiếm họp nhất Bạt Kiếm Thức mà chỉ có chưởng môn Vong Tình của Tuyệt Tình cung luyện được, đã sớm truyền lưu tin tức khắp Minh Giới. Hiểu ra ngày xưa Tuyệt Tình cung chưởng môn Vong Tình từng dựa vào Bạt Kiếm Thức ngang dọc Minh Giới hiển hách uy danh, đám hào cường Minh Hà Thủy tộc cũng từng được nghe thấy. Cho nên được biết Thương Vân Tín nghịch dòng Minh Hà đi lên, đám hào cường Thủy tộc Minh Hà đều truyền lệnh xuống tới, để thủ hạ tận lực không nên trêu chọc Thương Vân Tín, miễn cho chọc phải phiền phức không tất yếu. Bởi vậy có thể thấy được ngày xưa Vong Tình có bao nhiêu lợi hại!
 
Dọc theo đường đi, da mặt của Đinh Tương thuộc Ẩn Long sơn trang cũng đủ dầy, mỗi khi đụng phải Minh Hà Thủy tộc kiểm tra, đều thẳng thắn nói mình đi cùng Thưong Vân Tín và Dược Thiên Sầu. Thưong Vân Tín ngoại trừ dùng hai mắt khinh bỉ hắn cũng không nói thêm điều gì, có ý định cho người của Ẩn Long sơn trang biết chính uy phong của mình.
 
Nói đến tận đáy lòng hắn kỳ thật cũng có chút kiêu ngạo, vừa lúc bắt đầu hắn còn có kiêng kỵ với Minh Hà Thủy tộc, hiện tại thấy Minh Hà Thủy tộc cũng không dám thử mũi nhọn của mình, không khỏi tràn ngập lòng tin với bản thân, đối diện sự chất ván của Minh Hà Thủy tộc, luôn luôn lộ ra vẻ lạnh lùng đầy phong phạm cao thủ phun ra ba chữ "Thương Vân Tín".
 
Điều này làm cho Dược Thiên Sầu khinh bỉ không ngớt, vừa nhìn thấy Thưong Vân Tín lộ ra phong phạm cao thủ như chó không ăn phân, sẽ không thể không nhớ tới vẻ mặt cảnh giác ban đầu của hắn khi nói về Minh Hà Thủy tộc, khi đó lá gan của hắn còn không lớn bằng mình, hiện tại lại giờ trò như uy phong. Bất quá như vậy cũng tốt, giảm bớt không ít chuyện phiền phức. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Lần này vừa đi qua một cuộc kiểm tra của Minh Hà Thủy tộc ở một phương thủy vực, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Đinh Tương bọn họ đang cao thấp phi hành trên bầu trời đi theo phía sau, cười nói: "Đinh trường lão, nếu tất cả đều cùng một nhóm, sao không xuống đây một chút?" Hắn đưa tay chỉ chỉ lên mặt vỏ sò, vẫn còn chỗ trống, không sai biệt lắm còn có thể đứng được năm sáu người.
 
Thương Vân Tín khó hiểu liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, Đinh Tương đang phi hành cũng sửng sốt, lập tức vui vẻ, dọc theo đường đi đang muốn tìm cơ hội hỏi chuyện, nhưng Thương Vân Tín lại luôn lộ ra hình dạng xa cách, mà Dược Thiên Sầu lại lộ ra hình dạng suy tư, từ đầu tới cuối cũng không tìm được cơ hội lên tiếng, hôm nay lại đưa lên tới cửa. Lúc này ha ha chắp tay cười nói: "Dược chưởng môn đã mời, Đinh Tương làm sao dám không tòng mệnh?"
 
Hắn lắc mình roi xuống phía sau Dược Thiên Sầu, hướng Thương Vân Tín chắp tay. Dược Thiên Sầu xoay người lại, trên dưới liếc mắt quan sát Đinh Tương, cười tủm tỉm nói: "Ta vừa bỗng nhiên nghĩ đến một việc, chẳng hay quý phái vì sao có tên là Ẩn Long sơn trang? Chẳng lẽ trong quý phái thật sự có long tiềm tàng?"
 
Đinh Tương giật mình, xua tay cười nói: "Chỉ là ngụ ý về câu "Tàng Long Ngọa Hổ" mà thôi. Thế nào thật sự có khà năng tiềm tàng chân long. Nhưng Dược chưởng môn giúp Minh Hà Hắc Lý bộ tộc thành công vượt Long Môn hóa rồng mà đi, chúng ta bởi vì đứng quá xa, đối với khúc chiết bên trong không rõ lắm, chẳng hay vì sao Dược chưởng môn lại động thủ với Minh Hà Hắc Lý bộ tộc vậy?"
 
Dược Thiên Sầu ha hả cười, đang muốn nói có lệ vài câu, nhưng cảm giác Thận Vưu dưới chân đột nhiên chậm rãi giảm tốc độ, song song nhìn thấy dáng tươi cười trên mặt Đinh Tương cứng lại, thần tình trên mặt Thương Vân Tín cũng chợt ngưng trọng. Dược Thiên Sầu không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước mơ hồ xuất hiện một mảnh dãy núi phấp phồng trắng xóa, ở trong Minh Giới u ám có vẻ có chút không quá bình thường, lúc này Thận Vưu cũng đã hoàn toàn ngừng lại.
 
"Phía trước chẳng lẽ có chuyện gì?" Dược Thiên Sầu xoay người nhìn phía trước nhíu mày hỏi, đang khi nói chuyện mơ hồ cảm thấy một cỗ khí lạnh đập vào mặt mà đến. Đệ tò n Long sơn trang đang phi hành trên không đi theo phía sau cũng dừng lại trên không trung, cả đám gương mặt đều trở nên nghiêm nghị.
 
"Là Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm!" Thương Vân Tín trầm giọng nói.
 
Gương mặt Đinh Tương nghiêm trọng khẽ gật đầu nói: "Không sai. Người trong Tiên giới chúng ta nếu đi Mộ Quang chi thành, luôn luôn lảng tránh con đường phi hành này, phải nhiễu qua Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm, xem ra không thể tiếp tục đi thẳng dọc theo Minh Hà được nữa, muốn đi phải đi đường vòng."
 
"Đi đường vòng?" Dược Thiên Sầu ngần người nói: "Đó chẳng phải là đi thêm không biết bao nhiêu đường vòng?"
 
Thương Vân Tín liếc mắt nhìn hắn nói: "Minh Hà không biết có bao nhiêu quanh co, vài ngày nay, chúng ta đã sớm đi không biết bao nhiêu đường vòng, ngươi còn lo lắng thêm chút đường vòng vậy sao?"
 
Dược Thiên Sầu cũng không cãi cọ với hắn, trước tiên phải hiểu rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra mới là chính sự, hồ nghi nói: "Chẳng lẽ Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm kia có chỗ nào đáng sợ?"
 
Đinh Tương lắc đầu nói: "Thật không rõ ràng lắm. Dù sao phàm là có người trong Tiên giới tiến nhấp vào trong Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm sẽ không có một người nào còn sống đi ra, đến nay cũng không biết do nguyên nhân gì."
 
Dược Thiên Sầu nhìn về phía Thương Vân Tín, kết quả Thương Vân Tín lắc đầu biểu thị không biết, sau đó hắn chà chà cước nói: "Thận Vưu, ngươi biết là chuyện gì xảy ra không?"
 
"Biết một ít!" Thận Vưu ở phía dưới chậm rãi nói: "Nghe tiền bối trong Minh Hà Thủy tộc nói qua, trong Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm có hai vị cường giả Minh Hoàng trung kỳ, là một nam một nữ, phân biệt gọi là Minh Giới Tuyết Hoàng và Minh Giới Tuyết Hậu. Có người nói bọn họ có một nữ nhi, ở trước đây từng bị người trong Tiên giới đả thương, đến nay thương thế chưa khỏi hẳn, một mực dựa vào bí pháp để kéo dài sinh mạng. Cho nên hai vợ chồng đối với người trong Tiên giới đặc biệt căm hận, nếu có người trong Tiên giới xông vào trong lãnh địa của bọn họ, hai vợ chồng luôn luôn giết chết không tha, tuyệt không bỏ sót!"
 
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, nguyên lai là có chuyện như vậy, nhưng lại có thêm được chút kiến thức. Dược Thiên Sầu cau mày nhìn núi non trắng xóa phấp phồng xa xa, nói: "Nói như thế, không thể không đi đường vòng rồi?"
 
"Trong thân thể của ta có thể giấu giếm được ba người, sau đó từ dưới đáy Minh Hà lặng lẽ vượt qua đoạn cự ly này, hẳn là không có vấn đề gì." Thận Vưu nói.
 
Ba người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên hơn trăm đệ tử n Long sơn trang đang đứng trên không trung, nhìn nhìn lại hình thể của hà trai ngọc, rất hiển nhiên Thận Vưu không có nói sai, khẳng định không có biện pháp chứa hết tất cả mọi người vào bên trong.
 
Trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra thần tình khó khăn, nhìn Đinh Tương xòe tay nói: "Đinh trưởng lão, không có biện pháp, sự thực xảy ra trước mắt, trong thân thế Thận Vưu tối đa chỉ có thể giấu được ba người, sợ rằng các đệ tử của ngươi phải đi vòng đường xa thôi."
 
Đinh Tương ha hả cười, ngẩng đầu nhìn mọi người trên không trung nói: "Các ngươi đi đường vòng đến Mộ Quang chi thành, không cần lo cho ta, ta cùng đi với Thương cung phụng và Dược chưởng môn một chuyến."
 
Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín nhìn nhau không nói gì, thầm nghĩ người này vì muốn tìm hiểu tin tức thật đúng là tận đủ trách nhiệm.
 
Đám đệ từ n Long sơn trang lĩnh mệnh, Đinh Tương lại dặn dò vài câu, bảo họ chú ý an toàn, sau đó ba người nhìn theo một đám người hóa thành lưu quang đường vòng đi xa. Sau đó dưới sự chỉ điểm của Thận Vưu, ba người phiêu phù trên không trung, thân thể Thận Vưu nguyên hình nổi lên trên mặt nước, nửa bên vỏ sò cực lớn từ từ mở ra một lỗ hổng đủ cho người tiến vào. Lỗ hổng vừa mở ra, lập tức có thể nhìn thấy bên trong trán phóng ra quang mang trắng tinh hoa lệ, ở trên Minh Hà tối đen âm u dị thường thấy được.
 
Ba người nhìn nhau, Dược Thiên Sầu dẫn đầu lắc mình chui vào, ở bên trong hô: "Mau vào."
 
Thương Vân Tín và Đinh Tương nhìn thấy không có việc gì, cũng lục tục đi theo vào trong. Ba người vừa vào bên trong lập tức hiểu được nguyên nhân phát quang, chỉ thấy trên đỉnh lớp màng vỏ sò có mười hai viên dạ mình châu cỡ chừng nắm tay bao bọc theo hình cung, đem bên trong nội thể trai ngọc chiếu sáng rực, dạ mình châu lớn đến như vậy lại có tới mười hai viên thật sự là hiếm thấy.
 
Lỗ hổng do trai ngọc mở ra cấp tốc khép kín hoàn toàn cắt đứt vẻ âm u hắc ám bên ngoài, chậm rãi chìm vào tận đáy Minh Hà cấp tốc tiềm hành. Ngay lúc Thận Vưu vừa lẻn vào trong nước, cách đó không xa trên mặt nước Minh Hà lặng lẽ nổi lên một đoàn nước gợn, một cái bóng đen cũng đi theo tiềm nhấp trong nước...
 
Thận Vưu vừa xuống dưới đáy nước tốc độ cũng rõ ràng nhanh hơn. Đại bộ phận không gian trong thân thể hắn đều bị lóp màng chiếm lấy, trong không gian có hạn kia, Thương Vân Tín và Đinh Tương đều khoanh chân ngồi xuống, Dược Thiên Sầu lại đứng quan sát bốn phía, nhìn thịt trai phiếm hồng bốn phía, thấy thế nào thật giống như lóp da của ghế sô pha, hấp dẫn hắn nhất chính là mười hai viên dạ mình châu lớn phân bố theo hình trăng rằm, nhìn một chút, như có đăm chiêu nói: "Hẳn chính là trân châu đi..."
 
"Chúng ta đã tiến nhấp vào lưu vực Đại Tuyết sơn trong Minh Hà, còn thỉnh chư vị không nên phát ra âm thanh, có gì muốn nói hãy chờ đi ra khỏi cảnh nội Đại Tuyết sơn, miễn cho bị cường giả trên núi phát hiện, rước lấy phiền phức không cần thiết." Thận Vưu hảo ý cảnh cáo.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu đành câm miệng, cũng khoanh chân ngồi xuống, không gian có hạn, chỉ có thể ngồi đối diện với Thương Vân Tín và Đinh Tương, bên trong không gian yên lặng không một tiếng động...
 
Ước chừng qua khoảng hai canh giờ sau, "phanh" một thanh âm chợt vang lên, tựa hồ bị thứ gì đánh vào, trong không gian bên trong kịch liệt rung động, ba người đồng thời mở mắt, Dược Thiên Sầu lạnh lùng nói: "Thận Vưu, ngươi muốn làm gì?"
 
Ba người không hẹn mà cùng nghĩ đến đã trúng kế, nhất thời ánh mắt đều lạnh xuống, nhưng lúc này cảm giác được tốc độ du hành trong nước càng nhanh hơn không ít, đột nhiên nghe được Thận Vưu kinh khủng nói: "Tiểu nhân oan uổng a! Không phải do tiểu nhân muốn làm gì, mà là có người đang tập kích tiểu nhân đó."
 
Ba người nhìn nhau, Thương Vân Tín hừ lạnh nói: "Để ta đi ra ngoài, thật muốn nhìn xem là cao thủ phương nào." Hắn nói chuyện vô cùng tự tin.
 
"Phanh." Bên trong không gian lại kịch liệt rung động, Thận Vưu kinh hô: "Là Ly Cung đại thái tử Ly Trung, tốc độ trong nước của ta không nhanh bằng hắn. Hắn muốn ép chúng ta trồi lên mặt sông...Không xong, lúc này đã tiến nhấp bụng lưu vực Đại Tuyết sơn trong Minh Hà, hắn nhất định là đã đoán ra...
 
Ba người nghe vậy gương mặt liền biển sắc, cố ý động thủ trong lưa vực Đại Tuyết sơn, rõ ràng đã mưu tính từ lâu. Mục đích đã vồ cùng rõ ràng, đơn giản là muốn ép ba người đi ra, sau đó mượn Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu đến giết người.
 
"Ly Trung?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên đứng lên, gương mặt dữ tợn nói: "Vương bát đản! Dám chơi trò này với lão tử, Thận Vưu mở ra, để lão tử đi ra ngoài làm thịt hắn!"
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.