Dược Thiên Sầu nhìn chén rượu trước mặt đờ ra, Hoàng Thiên nhàn nhạt cười, còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu bị khống thổ thuật của mình làm kinh sợ. Hắn vốn không biết Dược Thiên Sầu nghe được hai chữ "Thổ Hành" thì trong lòng nhảy mạnh. Trong tích tắc trong đầu hắn chậm rãi hình thành tinh đồ trong đêm có vẻ vô cùng rõ ràng không gì sánh được, trong tích tắc cảm xúc chợt dâng lên...
"Mặc dù không phải là quỳnh tương gì của Tiên giới, nhưng cũng là rượu ngon nhân gian, bên trong không có độc, không ngại nếm thử."
Hoàng Thiên nói một câu đem Dược Thiên Sầu từ trong vẻ thất thần kéo trở lại. Dược Thiên Sầu khẽ cau mày, ánh mắt hiện lên một tia chẳng đáng, không chút do dự nhấc lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Dù bên trong có độc thì thế nào, Dược Thiên Sầu không tin còn độc hơn được Hóa Thần Yên. Ngay chính Hóa Thần Yên hắn còn không sợ, sao lại e ngại một chén rượu độc nho nhỏ.
"Rượu ngon!" Dược Thiên Sầu chép chép miệng tán thưởng một câu. Vừa buông chén rượu liền thấy mặt bàn lại nổi lên một bàn tay, lại giúp hắn rót đầy chén, sau đó đặt bầu rượu xuống, tay kia lại lần nữa biến mất dưới mặt bàn.
Dược Thiên Sầu cố nén xung động thò tay nắm lấy bàn tay đất kia, nhìn quanh bốn phía hiếu kỳ hỏi: "Cung điện ngầm ở đây đều là màu đất vàng, chẳng lẽ do vấn đề về cấu tạo và tính chất của đất đai hay sao?"
"Không sai!" Hoàng Thiên vuốt râu cười nói: "Ngày xưa khi ta bị phái đến nơi đây quản lý công việc, chính là vì nhìn thấy diện tích đất vàng nơi này thật lớn nên mới nhất thời động tâm thành lập Hoàng Thổ thành nơi đây."
Trong lòng Dược Thiên Sầu khẽ động, lại hỏi: "Hoàng thành chủ tinh thông Thổ Hành thuật nhưng có thể nhìn trúng ở đây, chẳng lẽ do cấu tạo và tính chất của đất vàng nơi này có gì khác biệt?"
Hoàng Thiên vẫy tay cười nói: "Thật hiếm thấy có người quan tâm tới chuyện này, không sai! Đối với người tu luyện thuật khống thổ mà nói, tuy rằng mặc kệ dạng đất đai cấu tạo và tính chất gì khác nhau đều có thể điều khiển. Nhưng đất vàng đối với người sơ luyện mà nói, cũng là cấu tạo và tính chất đất đai dễ dàng nhấp môn thành thạo nhất, thí dụ như đất đen, đất đỏ đều có lực tương tác yếu hơn thật nhiều. Hơn nữa đất vàng đối với việc tu luyện khống thổ thuật mà nói, cũng càng có thể phát huy được uy lực. Khó nhất chính là, đất vàng nơi đây rất tinh khiết, hầu như không hề lẫn lộn chủng loại đất tạp nào. Hơn nữa còn tồn tại với đại diện tích như vậy, cho nên mới làm cho ta động tâm kiến tạo tòa thành."
Dược Thiên Sầu lộ ra biểu tình đăm chiêu, nhớ mang máng ở kiếp trước từng ngẫu nhiên lật xem trong sách về ngũ hành có ghi chép, kim mộc thủy hỏa thổ đại biểu cho tây đông bắc nam trung năm phương hướng, mỗi phương hướng đều tự ứng với năm màu trắng, xanh, đen, đỏ, vàng. Chính mình đã luyện được Kim Thủy Hỏa ba loại pháp quyết. Đó là dựa vào tinh đồ của phương tây, bắc, nam mới lĩnh ngộ. Song song luyện thành ba loại pháp quyết, trong cơ thể cũng sản sinh ba loại tinh thể màu trắng, đen, đỏ. So sánh với ghi chép về ngũ hành trong sách, đều vô cùng ăn khớp đến kinh người.
Nói như thế, có thể vững tin không thể nghi ngờ chính là tự mình còn thiếu tinh đồ về mộc màu xanh của phương đông. Còn có tinh đồ về trung phương là thổ hành màu vàng. Hôm nay phối họp với chuyện Hoàng Thiên nói về đất vàng có lợi cho di chuyển khống thổ thuật, chẳng lẽ không phải nói thời cơ tốt nhất để tu luyện Thổ quyết đã tới rồi.., là ngày bình nguyên đất vàng này sao?
Liên tưởng đến tinh đồ khoảng không vừa đột nhiên thoáng hiện trong đầu, Dược Thiên Sầu thoáng hồi ức lại, không khỏi liền kích động lên, ngũ phương tinh đồ đã khắc sâu trong đầu hắn, sẽ không sai lầm, vừa rồi trong đầu không tự chủ được thoáng hiện tinh đồ về trung phương, không bàn mà hợp ý với phương vị tinh đồ trong Thổ quyết.
Có ba lần kinh lịch về pháp quyết ngũ hành của ba loại trước đó, ngũ hành pháp quyết căn bản cưỡng cầu không được, mỗi khi có nguyên tố tương đồng hấp dẫn, trong đầu mới có thể chủ động thoáng hiện tinh đồ đối ứng, điều này cũng song song đại biểu thời cơ tu hành ngũ hành pháp quyết đã tới. Điều này bảo hắn làm sao không kích động, cảm giác sâu sắc lần này đến Đông Cực Thánh Thổ dù tìm không được Tử hỏa, cũng không xem như đến không, nếu như hắn suy đoán không sai, nếu tu luyện thành công Thổ quyết, đó chính là thời gian tu vi đột phá đến Hóa Thần kỳ.
Thấy hắn triật lâu không phục hồi lại tinh thần, Hoàng Thiên có chút hồ nghi nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng có hứng thú đối với việc tu luyện khống thổ thuật?"
"Ha hả! Cũng không phải, chỉ là kinh nghi về việc Hoàng thành chủ họ Hoàng cho nên mới thích đất vàng." Dược Thiên Sầu đáp qua quýt cho có lệ, loại cách nói này, hắn chỉ thuận miệng là có.
Đây là lý do gì vậy? Hoàng Thiên ngần người cười nói: "Ta họ Hoàng thì không sai, còn không biết tiểu huynh đệ họ gì."
"Tại hạ tên là Dược Thiên Sầu." Dược Thiên Sầu hồi đáp, hỏi: "Không biết Hoàng thành chủ đưa ta xuống dưới đây có bí mật gì muốn hỏi, thật không chỉ là muốn hỏi ta tên gì đó chứ?"
Hoàng Thiên cười lạnh lùng nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu thật lâu, mới chậm rãi nói: "Tuy rằng ta không biết do nguyên nhân gì mà nhìn không thấu tu vi của ngươi, nhưng theo phản ứng của ngươi khi ta xuất thủ thì phán đoán...Nếu như ta không đoán sai, tu vi của ngươi còn chưa đạt tới Hóa Thần kỳ, không biết ta nói đúng hay không?"
Dược Thiên Sầu xòe hai tay, rất sảng khoái thừa nhận: "Hoàng thành chủ tuệ nhãn, không sai, ta chỉ mới ở Độ Kiếp kỳ."
Hoàng Thiên gật đầu nói: "Ta ở địa phương này nhiều năm, so với người khác còn biết nhiều hơn một chút sự tình. Đó chính là nếu tu vi còn chưa đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, dù Đông Cực Thánh Thổ có mở ra, ngươi cũng không thể đi qua cửa mà tiến vào, nếu mạnh mẽ xông vào, sẽ bị uy lực của Thiên Địa Càn Khôn đại trận nghiền nát thành tro bụi. Như vậy ta tin tưởng một tu sĩ nhân gian như ngươi phải có biện pháp ra vào Đông Cực Thánh Thổ. Không biết ta nói có đúng hay không?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy trong lòng rùng mình, không nghĩ tới đây lại là một kẽ hở, hắn hí mắt nói: "Đúng hay sai thì làm sao?"
"Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên có cách ra vào Đông Cực Thánh Thổ, ha hả! Không nghĩ tới cho ta gặp phải." Hoàng Thiên uống cạn chén rượu trước mặt, buông chén rượu hít sâu một hơi, nhìn ra được hắn đang tận lực ổn định tình tự kích động của mình, chỉ thấy ngón tay hắn trầm ổn gõ xuống mặt bàn nói: "Đây là nguyên nhân ta đưa ngươi xuống đây, ta nghĩ muốn hỏi bí mật chính là ngươi nói cho ta biết làm sao rời khỏi Đông Cực Thánh Thổ."
Dược Thiên Sầu liếc mắt quan sát bốn phía, cười lạnh nói: "Nếu như ta không nói cho ngươi, ngươi có phải muốn đem ta nhốt ở đây?"
"Ngươi có thể lý giải như vậy." Hoàng Thiên đạm nhiên nói: "Nhưng đây không phải là nguyên nhân trọng yếu nhất, ở bên ngoài ta sợ tai vách mạch rừng. Bí mật trọng đại như vậy há có thể rơi vào trong tai người khác."
"Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm bí mật này?" Dược Thiên Sầu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lẽ nào ngươi không muốn đem bí mật này nói cho đông tây hai vị tiên quân, như vậy chẳng phải sẽ được ghi đại công?"
"Đại công? Ha ha!" Hoàng Thiên ngửa mặt lên trời cười dài, cũng không biết hắn đang cười chuyện gì, dáng tươi cười cất giấu mấy phần khổ sáp, cười xong hắn lại lắc đầu nói: "Những điều này không phải là chuyện ngươi nên quan tâm, ngươi chỉ cần đem bí mật nói cho ta biết là được."
Dược Thiên Sầu "nga" một tiếng nói: "Ta thế nào cảm giác nếu ta đem bí mật nói ra, đó là ngày chết của ta đã tới, bởi vì ngươi không muốn cho người thứ hai biết bí mật này."
"Ngươi có lựa chọn sao?" Hoàng Thiên hờ hững nói.
"Ta không có lựa chọn. Nhưng ta nghĩ muốn nói cho ngươi biết, kỳ thực cũng không có bí mật gì tồn tại, bởi vì ta cũng không biết mình vào bằng cách nào." Dược Thiên Sầu cười khẩy nói: "Câu trả lời này đủ làm cho ngươi hài lòng hay không?"
Sắc mặt Hoàng Thiên lạnh lẽo, bật người đứng lên nói: "Dược Thiên Sầu, đừng có rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt."
Dược Thiên Sầu cũng chậm rãi đứng lên nói: "Dù sao nói hay không đều là chết, không nói thì mạng còn dài một chút, tùy ngươi làm sao thì làm." Sở dĩ hắn dám ngạnh cứng như vậy, chính là vì hắn đã tùy thời chuần bị bỏ chạy. Dù sao trước khi đối
Phương biết được bí mật sẽ không giết mình. Ai biết Hoàng Thiên hừ một tiếng, đưa tay đặt trên bàn ngưng tụ thành trảo, trên mặt bàn toát ra một viên cầu đất, hắn rót chút kim vụ vào bên trong đó.
Làm xong những việc này, Hoàng Thiên xoay người chấp tay, vừa đi vừa nói: "Xem ra ngươi còn cần chút thời gian suy nghĩ, chờ ngươi suy nghĩ thông suốt thì đánh vỡ thổ cầu trên bàn. Ta sẽ rất thích ý đến lắng nghe bí mật của ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, kiên trì của ta chỉ hữu hạn, đừng đến lúc đó buộc ta áp dụng thủ đoạn cực đoan đến bức ngươi. Đừng nghĩ có thể đào tẩu, ở đây dư dả vây khốn ngươi." Ngay tường đất trước mặt xuất hiện cửa động, hắn chậm rãi đi ra, tường đất lại cấp tốc khép lại không chút kẽ hở. Nguồn: truyentop.net
Dược Thiên Sầu ngẩn người, còn tưởng rằng đối phương muốn nghiêm hình bức cung, không nghĩ tới tác phong vẫn còn ôn hòa, lẽ nào thật sự cho rằng mình không thể trốn thoát khỏi cung điện ngầm này? Lần thứ hai hắn lại liên lạc với ô Thác Châu, phát hiện vẫn thông suốt như cũ, nhất thời yên lòng, nghĩ thầm, Hoàng Thiên này cũng thật quá xem trọng chính bản thân mình.
Nhìn quanh bốn phía, đi tới vị trí Hoàng Thiên biến mất, phất tay vỗ mạnh một chưởng lên tường đất, chấn đến cánh tay có chút tê dại cũng không hề lưu lại chút vết tích, tường đất không ngờ lại cóng rắn như thiết. Sau đó lấy ra Thanh hỏa phi kiếm nếm thừ, kết quả "phốc" một tiếng đơn giản xuyên vào, cũng không đến mức kiên cố như trong tưởng tượng, nhưng sau khi rút ra phi kiếm, vách tường lại giống như dịch thể, hòa lẫn giữa cứng cùng mềm, lại cấp tốc liền hợp lại khôi phục như lúc ban đầu.
Dược Thiên Sầu nhìn vách tường không nói gì. Một kiếm cắm vào thật dễ, nhưng bằng vào tu vi của chính mình, nếu rơi vào bên trong, chỉ sợ cũng sẽ bị áp lực thật lớn khắp bốn phía ép tới chết. Trách không được Hoàng Thiên cho rằng mình không thể chạy thoát.
"Thiết!" Dược Thiên Sầu chẳng đáng phất phất tay, thu lại Thanh hỏa phi kiếm, tiện tay hướng bên cạnh ném ra một viên ngân cầu, cả người chợt biến mất trong cung điện ngầm.
Bên trên mặt đất, Hoàng Thiên từ trong mặt đất đi ra, chậm rãi đi tới đình hồ trong hoa viên, chắp tay mà đứng, ra vẻ như đang đợi thứ gì. Không bao lâu bỗng nhiên có đạo lưu quang từ phía chân trời phóng tới. Một hắc y nhân hiện thân trong hoa viên, nhìn thấy Hoàng Thiên đứng trong đình, khom Minh Hành lễ nói: "Gặp qua Hoàng thành chủ."
Hoàng Thiên cười ha ha chắp tay nói: "Nặc Thu Phong lão đệ vốn là Tiên Thành sứ giả, sao có thể hành đại lễ với ta. Hoàng mỗ đã sớm chuần bị rượu ngon chờ đợi đã lâu, mời!"
"Không dám!" Hắc y nhân khách sáo một câu, cùng Hoàng Thiên sóng vai đi về phía lầu các sáng rực huy hoàng.
Nếu như Dược Thiên Sầu nhìn thấy một màn này, sẽ biết Hoàng Thiên cũng không phải có tác phong ôn hòa không nghiêm hình bức cung hắn, mà là có việc cần làm nên tạm thời không dây dưa với hắn.
Bên trong địa lao thành tây, Dược Thiên Sầu lại hiện thân, Ngạc Tiên Quân vừa thấy hắn lập tức truyền âm hỏi: "Tiểu tử ngươi đi đâu?"
Dược Thiên Sầu nhìn đám người Bác Lực còn đang nằm trên ổ rơm trằn trọc, truyền âm nói: "Ta đã làm thịt tên vương bát đản Thương Hoàn, ai biết lại đụng phải thành chủ Hoàng Thổ thành, ngươi biết thành chủ là ai không? Không ngờ chính là lão bản cửa hàng y phục đã tặng mấy bộ y phục miễn phí cho chúng ta, thiếu chút nữa ta nếm thiệt thời lớn trong tay hắn."
"Ngươi đào tẩu từ trong tay hắn?" Ngạc Tiên Quân kinh nghi bất định quan sát Dược Thiên Sầu.
"Lời vô ích! Không trốn thoát ta còn có thể đứng đây nói chuyện cùng ngươi sao?" Dược Thiên Sầu có chút cấp bách nói: "Ta tới là muốn nói với ngươi, ta có việc phải rời một đoạn thời gian. Ngày về không định trước, nhưng sẽ không lâu, các ngươi tạm thời ở chỗ này ủy khuất một chút. Bên trong này là thức ăn cho bọn họ, hẳn đủ ứng phó chờ đến lúc ta trở về." Hắn ném một túi trữ vật cho Ngạc Tiên Quân...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]