"Là ngươi!" Trong tay Hoàng Thiên chậm rãi giờ lên một chiếc khăn đen, cười lạnh nói: "Đã sớm cảm thấy tên thổ dân như ngươi có chút sai, nguyên lai chính là một tu sĩ."
Kháo! Che mặt đều có thể nhận ra sao? Dược Thiên Sầu nghĩ khăn đen trong tay hắn có điểm nhìn quen mắt, vô ý thức đưa tay lên mặt mình sờ soạng, phát hiện khăn đen che trên mặt đã không còn hình bóng. Nhất thời hắn hít sâu một hơi rét lạnh, khăn đen trong tay phải đối phưong chính là khăn che mặt của mình, không ngờ đối phưong lấy đi khăn che mặt của mình lúc nào mình cũng không biết, già như vừa rồi nếu hắn muốn giết mình...
Lúc này toàn thân Dược Thiên Sầu đổ mồ hôi lạnh, có điểm không dám tiếp tục suy nghĩ, mới biết cử động hôm nay của mình thật quá lỗ mãng. Tu sĩ Tiên giới cũng không phải chỉ có hư danh, căn bản mình không đủ khả năng ứng phó.
Vừa hoảng sợ, trái lại làm cho hắn triệt để bình tũih trở lại, trà quá nội tình hai kiệp đòi từng trải đã đến thời khắc phát huy tác dụng. Hiện tại hắn lại không vội bỏ chạy, vừa rồi đối phương không giết hắn đã rõ ràng nói lên đối phương có mưu đồ. Nếu thay đổi mình là đối phương, khẳng định muốn biết gốc gác của đối thủ, cho nên tạm thời mình còn chưa nguy hiểm tính mạng.
Còn có một điểm, chính mình đã lộ mặt, nếu nhU Minh bỏ chạy, sau này không còn cách nào đặt chân trong Hoàng Thổ thành, bao nhiêu tâm huyết trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2232969/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.