“Đinh, điều kiện kích hoạt đã hoàn thành, hệ thống đang bắt đầu khởi động! Bắt đầu đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1………” Một thanh âm máy móc lạnh như băng vang lên trong đầu Mộc Ngôn dọa Mộc Ngôn nhảy dựng.
“Cái gì vậy?” Mộc Ngôn kinh hồn hỏi.
Y còn nhớ rõ còn hai tiểu hài tử ở đây, lúc này mới miễn cưỡng làm cho mình không thét chói tai dọa Oánh Oánh cùng Hạo Hạo, bất quá trên mặt lại là biểu tình hoảng sợ.
“Ngôn ca ca, ngươi không có việc gì chứ?” Dương Anh Hạo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mộc Ngôn, chân mày nho nhỏ cau lại.
Mộc Ngôn miễn cưỡng cười nói: “Ca ca không có việc gì, ngươi cùng muội muội ở bên cạnh cùng nhau chơi đi, ca ca rất nhanh sẽ hảo.”
Dương Oánh Oánh không có cẩn thận như ca ca nhà mình, đối với tiểu hài tử ở độ tuổi này là tương đối hiếu động, thật khó được dịp ra ngoài chơi một lần cho nên khẩn cấp muốn đi chơi, vừa kinh ngạc vừa sợ vươn tay sờ sờ cây cối, đùa đến bất diệc nhạc hồ.
Hống xong hai tiểu hài tử, lúc này Mộc Ngôn mới đem tâm tư đặt lên cái gọi là hệ thống.
“Ta không phải đồ vật mà ta là hệ thống mỹ thực, sau khi kiểm tra cùng đo lường liền phát hiện thế giới này thiếu mỹ thực nghiêm trọng, vì lấy việc đem văn hóa mỹ thực truyền bá ra bên ngoài là vinh dự liền lựa chọn ngày làm ký chủ, về sau chúng ta cùng nhau nỗ lực đem văn hóa mỹ thực truyền rộng khắp thế giới, làm cho những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ngoc-manh-tieu-phu-lang/46389/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.