“Ngôn ca ca, chúng ta đi đâu a?” Dương Oánh Oánh tựa như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Mộc Ngôn, nãi thanh nãi thanh tức giận hỏi. Từ khi Mộc Ngôn chuyển đến nhà mới, thời điểm ban ngày Lâm Giai Ngữ đi làm liền đem hai tiểu hài tử cho Mộc Ngôn chiếu cố, bọn họ sẽ trả Mộc Ngôn bột dinh dưỡng làm thù lao. Mộc Ngôn thập phần cảm kích Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu, y cũng biết ở nơi này y chỉ là một đứa nhỏ vị thành niên không thể ra ngoài làm việc, càng nói chi đến việc kiếm tiền mua bột dinh dưỡng. Lâm di cùng Dương thúc bởi vì biết được tình hình hiện tại của y mới có thể luôn đem hài tử của họ đến đây, sau đó mượn cớ này cấp bột dinh dưỡng cho y, phần nhân tình này Mộc Ngôn ghi tạc trong lòng. “Chúng ta đi đến đồng ruộng.” Mộc Ngôn kiên nhẫn hồi đáp. “Đồng ruộng là cái gì?” Dương Oánh Oánh không hiểu hỏi. “Đồng ruộng chính là nơi có thể gieo trồng lương thực.” “Lương thực lại là cái gì ni?” Dương Oánh Oánh hóa thân thành ngàn vạn câu hỏi vì sao, đối với những điều Mộc Ngôn nói phi thường hiếu kỳ. “Lương thực cũng giống như bột dinh dưỡng vậy, là một loại thực vật có thể ăn, hơn nữa còn ăn thật ngon.” Mộc Ngôn cười nói. Gần một tháng y ở nơi này đều ăn bột dinh dưỡng, ngay cả Mộc Ngôn luôn luôn có thể chịu cực khổ cũng không chịu nổi nữa, không phải bởi vì bột dinh dưỡng ăn không đủ no mà bởi vì bột dinh dưỡng không hề có một chút hương vị. Tuy rằng bột dinh dưỡng so với nước cơm ăn hảo hơn nhiều nhưng một chút hương vị cũng không có, cơm canh trước kia của y phi thường không tốt, thậm chí có phần không so sánh được với bột dinh dưỡng nấu cháo, nhưng tối thiểu mỗi ngày y còn có thể ăn được một ít muối cùng rau dại. Cho nên y thật sự không thể hiểu nổi người nơi này vì sao cả đời có thể ăn bột dinh dưỡng, vừa nghĩ sau này y chỉ có thể ăn bột dinh dưỡng, y đã cảm thấy thật kinh khủng. Vô luận như thế nào y cũng phải cải thiện thức ăn một chút, không nói đến thịt cá, ít nhất cũng phải có các loại rau này kia chứ ni. Đại khái là vì dục vọng ăn uống đi, tục ngữ nói ‘Dân dĩ thực vi thiên’, đủ để có thể thấy được việc ăn uống đối với nhân loại là phi thường trọng yếu. “Lương thực là dinh dưỡng tề sao? Dinh dưỡng tề so với bột dinh dưỡng thì ăn ngon hơn.” Dương Anh Hạo ở một bên giả vờ trầm ổn cũng nhịn không được mà mở miệng hỏi. Ngẫu nhiên ba ba cũng sẽ mua dinh dưỡng tề về cho bọn họ, dinh dưỡng tề có chút ngọt có chút chua, so với bột dinh dưỡng không có hương vị thì tốt hơn nhiều, chỉ là một bình dinh dưỡng tề đã có giá rất cao, đủ để mua bột dinh dưỡng dùng trong ba ngày cho nên trong nhà rất ít khi mua dinh dưỡng tề. “Lương thực chỉ là một tên gọi, tất cả những thứ có thể ăn đều được gọi là lương thực, chờ sau này ta trồng ra được thì các ngươi sẽ biết.” Mộc Ngôn có chút không thể giải thích rõ, chỉ có thể nói đại khái. “Nga.” Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng tổng cảm thấy đồ vật mà Ngôn ca ca nói thật lợi hại, ấn tượng về lương thực từ nay về sau có lẽ sẽ ghi tạc vào trong lòng hai người, hai người thập phần chờ mong cái được gọi là lương thực trong lời Mộc Ngôn. Mộc Ngôn mang theo hai tiểu hài tử đi xung quanh rừng rậm tra xét nơi thích hợp để trồng trọt, cũng không có đi vào, dù sao bên trong rừng rậm đối với tiểu hài tử cũng thập phần nguy hiểm. Đương nhiên, những nơi mà y chưa nắm bắt được tình hình đối với y cũng thập phần nguy hiểm. Cuối cùng, Mộc Ngôn tìm được một mảnh đất ở gần nhà, y cũng không tham lam, tuy rằng đất đai ở nơi này đều vô chủ. Hơn nữa ở thế giới này khác với nơi y từng sống, không biết có thể tìm được hạt giống hay không cho nên trước hết chỉ cần một hai mẩu đất làm thí nghiệm, nếu thành công về sau sẽ có nhiều mảnh ruộng như vậy hơn. Phạm vi ruộng đất đã được xác định, kế tiếp cần phải tìm nhân công xới đất. Tuy rằng Mộc Ngôn là một ca nhi nhưng làm việc rất giỏi bởi vì bọn đệ đệ trong nhà còn nhỏ vô pháp làm việc, cho nên tất cả công việc đều dừng ở trên người y, có đôi khi đến mùa vụ y phải giúp đỡ phụ thân xới đất nên đối với việc xới đất y cũng thập phần quen thuộc. “Hai người các ngươi ngoan ngoãn ở nơi này không cần đi loạn, ca ca đi đến phía trước tìm chút đồ vật, rất nhanh sẽ trở lại.” Mộc Ngôn hết lần này đến lần khác dặn dò hai tiểu hài tử nhưng cuối cùng cũng không quá yên tâm, mỗi bước đi đều cẩn thận nhìn hai tiểu hài tử, cũng không đi quá xa. Mộc Ngôn tìm về một nhánh cây thô to chắc chắn, sau đó dùng dây thừng mang theo từ trong nhà làm một công cụ cày ruộng đơn giản. Thôn của Mộc Ngôn số người có trâu bò rất ít, đại bộ phận là tự thân cày ruộng, cho nên việc này đối với Mộc Ngôn cũng không tính là gì, chỉ là vừa mới cày được vài bước…. “Đinh, điều kiện kích hoạt đã hoàn thành, hệ thống đang bắt đầu khởi động! Bắt đầu đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1………”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]