Nếu đã quyết định ở lại nơi này sinh sống, Mộc Ngôn liền nỗ lực làm cho mình trở nên giống với người ở đây, bất luận là cách ăn mặc hay cách sống, vì vậy y nỗ lực học tập thường thức ở nơi này và cách sử dụng các loại công cụ.
Bản thân Mộc Ngôn là người thông minh, cách sử dụng đồ vật gì đó trên cơ bản chỉ cần học một lần liền hiểu rõ, Dương Văn Diệu cùng Lâm Giai Ngữ chỉ nghĩ nơi Mộc Ngôn sống trước kia so với nơi ở của bọn họ càng thêm lạc hậu, cho nên có những việc không hiểu cũng là bình thường, hơn nữa còn phi thường nhẫn nại hướng dẫn cho y.
Đang dần thích ứng với cuộc sống mới, Mộc Ngôn lại có thêm phiền não.
“Ngôn Ngôn, làm sao vậy? Gần đây có phải có tâm sự hay không?” Lâm Giai Ngữ phát hiện Mộc Ngôn gần đây không thích hợp lắm, liền chủ động hỏi.
Nàng thật sự rất thích tiểu hài tử này, tuy rằng đối phương đã mười sáu tuổi nhưng nàng không thể kiềm chế được mà đem y trở thành Hạo Hạo cùng Oánh Oánh mà chiếu cố, dù sao Mộc Ngôn gầy yếu rất dễ làm cho người khác bộc lộ tình thương của một người mẹ.
“Lâm di, khu rừng rậm đó không có chủ nhân sao?” Mộc Ngôn do dự hồi lâu, rốt cuộc không thể ngăn cản khát vọng của nội tâm, lớn mật hỏi ra khỏi miệng.
“Ân, nơi đó không có chủ, vì sao Ngôn Ngôn lại hỏi như vậy?” Lâm Giai Ngữ khó hiểu.
“Kia, cái kia, có thể đem đất trống ở nơi đó cho ta mượn sử dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ngoc-manh-tieu-phu-lang/46387/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.