Chương trước
Chương sau
Nhất thời hảo cảm đối với hệ thống tăng lên, y cảm thấy hệ thống thật thần kỳ, đối với một ca nhi chỉ sinh hoạt ở một thôn trang lạc hậu, thông tin không nhạy bén, chưa trải sự đời, cho nên gặp qua một sự tồn tại thần kỳ vượt qua tưởng tượng như thế tưởng chừng như gặp được thần, làm sau có thể không sùng bái?
Ở một trình độ nhất định, hệ thống có thể nhìn trộm nội tâm suy nghĩ của ký chủ, giờ phút này hệ thống nghe được tiếng lòng của y càng thêm kiêu ngạo, nếu như hệ thống có thực thể nhất định sẽ làm biểu tình kiêu ngạo khoe khoang.
“Ta đến từ một nơi rất xa và rất lớn, chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói mà làm, khẳng định có thể làm ra được rất nhiều đồ ăn mỹ vị, làm cho thế giới này sùng bái ngươi.” Hệ thống tiếp tục nói.
“Ngươi tên gì?” Mộc Ngôn đang nghe hệ thống nói, đột nhiên lại nhớ đến vấn đề này.
Hệ thống………………
Vốn đang muốn khoe khoang làm cho ký chủ càng sùng bái mình, đột nhiên bị vấn đề của Mộc Ngôn làm nghẹn họng, lời định nói ra cũng bị nghẹn lại, may mắn hệ thống không có thực thể bằng không sẽ bị nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
“Ta gọi là Ngũ Hào (số 5),ta là hệ thống thứ năm được chế tạo ra, những hệ thống khác đều không lợi hại như ta.” Hệ thống tự kỷ nói, “Tuy rằng trước ta có bốn hệ thống khác, nhưng họ đều không phải là hệ thống toàn năng, chỉ có ta là hoàn mỹ nhất.”
Nếu lúc này Mộc Ngôn có thể tập trung nghe hệ thống nói thì có thể phát hiện trong lời nói của hệ thống có tia chột dạ, hiển nhiên sự thật cùng với những gì hệ thống nói không tương xứng với nhau.
Bất quá Mộc Ngôn không nhìn ra được, ngược lại còn cổ vũ, vẻ mặt chân thành nói: “Ngươi thật lợi hại.”
Ngũ Hào được ký chủ mình chọn cổ vũ, trong lòng càng thêm kiêu ngạo, đây chính là ký chủ nó lựa chọn ni, quả nhiên mình là lợi hại nhất.
Lúc trước nó có nghe nói những ký chủ được chọn lựa của các hệ thống khác ban đầu cũng không tin tưởng chúng nó, quả nhiên mình là lợi hại nhất.
Ngũ Hào chậm rì rì bay đến trước mặt Mộc Ngôn, rốt cục lộ ra thực thể trước mặt y.
Mộc Ngôn ngạc nhiên nhìn viên cầu lông xù trắng tuyết nhúc nhích xuất hiện trước mặt, nhịn không được vươn tay nho nhỏ chọc chọc.
“Đừng chọc, sẽ bị chọc hư.” Ngũ Hào lắc lắc thân thể tròn vo của nó, tránh né bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm vươn ra của ký chủ.
“Ngươi chính là Ngũ Hào sao? Thật giống một mao cầu.” Mộc Ngôn nhìn Ngũ Hào, vô ý thức nói.
“Ngươi mới là mao cầu, cả nhà ngươi đều là mao cầu.” Ngũ Hào nghe thế liền tạc mao, lông toàn thân đều dựng thẳng lên.
Nó không thích nhất chính là bị người khác gọi là mao cầu, thân thể này thật đáng yêu ni, lúc trước nó muốn chọn một thân thể như vậy nhưng mấy người kia thật đáng giận, lúc nào cũng cười nó là mao cầu, không phải thân thể nó chỉ mượt mà một ít, chân ngắn một chút, nhưng cũng không thể phủ nhận đó là chân ni.
Ngũ Hào vì chứng minh nó bình thường như bao người mà cố gắng vươn chân nhỏ bị lông tơ che dấu, thở phì phì nói: “Có thấy không, ta cũng có chân, mao cầu làm gì có chân?”
Mộc Ngôn nhìn chân ngắn nhỏ cơ hồ không thể đi đứng của nó, nhìn Ngũ Hào đang tạc mao, đột nhiên cảm thấy những gì y mới nói không tôn trọng nó, thật không tốt, vì thế phi thường nghiêm túc nói với Ngũ Hào.
“Thực xin lỗi, vừa rồi ta không chú ý tới, về sau ta sẽ không như thế nữa.” Mộc Ngôn nói.
Nhất thời Ngũ Hào ngây ngẩn cả người, đây là người đầu tiên vì nó mà nói xin lỗi, quả nhiên không hổ là ký chủ mà nó chọn.
Tâm tình Ngũ Hào lập tức tốt hơn.
“Ngươi đã xin lỗi, ta đây liền đại nhân đại lượng không so đo với ngươi.” Ngũ Hào ngạo kiều nói.
Mộc Ngôn cũng cười theo, cũng không vì Ngũ Hào ngạo kiều mà cảm thấy mất hứng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.