Đêm tối, tại Lạc Hà sơn trang, lão mèo già nhanh chóng bò vào từ dưới cửa sổ, chui qua gầm bàn, lục lọi đồ trong ngăn kéo của Tấn Hành. Bên trong là đồ đạc lặt vặt, chẳng hạn như mấy quyển sách chí quái cũ hơi quăn mép, bút chu sa sắp cạn khô ngòi, vài con dấu cá nhân to nhỏ đủ loại. Trừ những thứ ấy ra, ở dưới cùng chỉ có một bức ảnh ố vàng và một quyển nhật ký được đặt cẩn thận.
Mặt sau của bức ảnh hướng lên trên, cho nên mới đầu nhìn vào chỉ thấy dòng chữ con nít ghi chép ngày tháng.
Chỉ cần khẽ lật bức ảnh kia lên thì sẽ phát hiện, mặt trước cũng được đánh dấu bằng những chữ nhỏ màu đỏ, trong đó có “Ông nội”, cũng có “Chị” và “Mình”, ở ngoài rìa bên cạnh là “Chú Đổng” và “Dì Trương”.
Nhưng kỳ lạ là, ở những nơi ghi chú bằng chữ đỏ, ngoại trừ “Chị” và “Mình” là có hai đứa bé đang đứng, còn lại những chỗ khác đều trống trơn, cứ như không có bất cứ ai tồn tại, chỉ lưu lại cặp chị em nhỏ tuổi đang tựa sát cạnh nhau cùng nhìn vào ống kính.
Có lẽ vì thời điểm chụp đã cách từ lâu, cho nên cậu em trai vẫn còn nhỏ xíu, vóc dáng be bé, cúi đầu được chị mình mỉm cười ôm vào lòng, nom như một chú thỏ con nghiêm túc kiên định mà cũng rất dễ thẹn thùng.
Tuy vậy nhưng từ gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng ấy, vẫn có thể nhận ra cảm xúc hạnh phúc được thể hiện rất kín đáo.
Nhìn cảnh này, lão mèo già nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956474/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.