“……Liêu Phi Vân, sau khi tách khỏi Tấn Hành, ngươi đi ra từ chỗ này à?”
“Hẳn, hẳn là đúng, nhưng ta cũng không dám chắc lắm, mấy con đường này trông chẳng khác nhau mấy…… Mà ngươi chớ nóng vội, Tần Giao, ta nghĩ thằng cha Mi Lang kia nói càn nói xiên thôi, lúc nãy ta gặp Tấn Hành thì thấy cậu ấy không hề hấn gì thật mà, ta xin thề……”
Trên đường trở lại hang động ban đầu, Liêu Phi Vân sốt sắng đi đằng sau cõng nhóc con hôn mê bất tỉnh, còn Tần Giao ở phía trước thì cũng tỏ vẻ mặt lo lắng bất an, kéo lê theo tên Mi Lang thoạt nhìn người không ra người, ma chẳng ra ma.
Dường như nghe được cuộc đối thoại giữa Liêu Phi Vân và Tần Giao, tên Mi Lang tóc tai bù xù, khóe miệng sưng ứ máu bầm liền ngẩng đầu lên, nở nụ cười quái dị u ám. Gã há hàm răng vấy máu, cất giọng khàn khàn đứt quãng:
“……Ta đâu có nói càn nói xiên……. Chết rồi chính là chết rồi…… Đến thần tiên cũng chẳng cứu nổi các ngươi…… Ngươi, cả ngươi nữa, chốc lát nữa thôi đều phải chết…… Ta đã bảo mà, Tần Giao, ngươi hại chết Hoa nương nương, nhưng ngươi sẽ gặp báo ứng, hạng tiện chủng thấp hèn ác độc nhà ngươi sớm muộn gì cũng tàn đời theo tên quỷ chết yểu tóc trắng kia —— Á!! Ngươi đánh ta! Ngươi lại đánh ta!”
Suốt dọc đường đi tên Mi Lang này cứ lải nhải nhức tai, đến giờ vẫn chưa chịu dứt mấy lời điên điên khùng khùng, kết quả bị Tần Gian giơ tay quật cho ngã văng xuống đất. Rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956475/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.