Sau khi tạm thời thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, Liêu Phi Vân và Đăng Tâm lại bắt đầu men theo những cái hang rỗng lít nhít trên tổ rùa, lảo đảo chạy về phía trước.
Dòng máu lọt qua khe hở trên vách tường, không ngừng thẩm thấu xuống dưới, khiến toàn bộ hang động dưới đáy sông trở nên ẩm ướt khó đi, thêm nữa lúc trước chân của Đăng tâm lão nhân bị thương nhẹ nên hai người này trốn chạy không mấy suôn sẻ.
Dựa vào ánh sáng le lói, Liêu Phi Vân quan sát miệng vết thương đang lan rộng ra trên đùi lão, ý thức được rằng nếu mặc kệ mùi máu trên người Đăng Tâm tiếp tục tỏa ra thì vẫn sẽ kéo lũ bọ thịt tới. (Mấy chap trước tui nhầm, mấy con này là bọ thịt chứ ko phải bọ ăn thịt.)
Thế nên lúc hai người chui vào cái hang phía trước, anh ta bèn dùng chiếc bật lửa trong túi để thắp lửa lên, leo lên phía trên hang động, xua đuổi lũ bọ thịt đang lũ lượt bám theo.
Nhờ vậy, ít nhất lũ bọ thịt sót lại trong khe hở sẽ không theo kịp được. Nhưng điều khiến người ta bất an hơn là, theo dòng nước sông lũ lượt tràn vào trong tổ rùa, người ở bên trong cũng nhòm qua hang bọ thấy được bầy âm thi ngoài kia đang có xu thế tập hợp đến nơi này.
Thậm chí có một con âm thi hình thể khổng lồ đã kề sát mặt vào cửa hang bọ, mở to đôi mắt trắng dã đờ đẫn mà nhìn trân trân vào bên trong.
Gương mặt Đăng Tâm lão nhân tràn đầy mỏi mệt và trầy trật, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956472/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.