Thời gian quay trở lại mười mấy phút trước, bọn chuột ôm đầu la hét chạy tán loạn khắp tổ rùa, Kim Cánh Chi hớt hải thoát ra khỏi tẩm điện của Mi Lang, sắc mặt không quá tốt, vừa theo sát phía sau Tấn Hành vừa quan sát cẩn thận tình cảnh chung quanh.
Bình thường vì tật ở chân nên Tấn Hành đi không quá nhanh, hoặc cũng có lẽ chuyện vừa phát sinh đã tạo ảnh hưởng lớn với hắn, cho nên giờ phút này Kim Cánh Chi chỉ có thể rảo bước đi theo hắn.
Dựa theo lời con chuột vừa bị bắt, hai người băng qua đoạn giữa tổ rùa, sau đó cố chọn một cái hang sâu ẩm ướt để lánh tạm.
Sau khi đã cùng Tấn Hành trốn sâu vào trong hang động rồi, Kim Cánh Chi vịn tường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của chàng thanh niên tóc trắng, không khỏi sinh ra lo lắng.
Ngẫm kỹ thì, bất cứ người bình thường nào bỗng nhiên biết trước đây chị mình gặp phải bất hạnh như thế thì cũng sẽ biểu hiện giống vậy thôi, trạng thái Tấn tính sư như bây giờ vẫn là bình thường.
Kim Cánh Chi lờ mờ nhận ra chuyện này có điều bất ổn, song cũng chỉ đành đè nén nỗi bất an trong lòng, tiếp tục lẩn trốn tại đây cùng với hắn.
Nhưng loại dự cảm chẳng lành ấy đã dâng trào đến mức cao nhất khi thấy đôi mắt hằn tơ máu của Tấn Hành cứ dán vào quyển sổ luân hồi, cây sáo tên Nhất Bả Thanh cùng với giá nến của Đăng Tâm lão nhân.
Hồi lâu sau, Kim Cánh Chi mới dám lén lút liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956471/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.