Trần nhà ọp ẹp, bóng đèn cũ kỹ, sơn tường tróc gần hết, trong căn phòng xập xệ ngoại trừ một cái bàn nát ra thì chẳng còn gì nữa, phải nói là nghèo xác nghèo xơ.
Dây dưa ngoài cửa cả buổi trời, cuối cùng ông chủ nhà kỳ quái kia vẫn dẫn Tần Giao và Tấn Hành vào trong nhà. Trên chiếc bàn thấp tróc sơn là hai mẹ con đang ngồi ở hai đầu trái phải, cúi gằm mặt không ho he lên tiếng.
Chính giữa bàn là ba cái tô sứ lớn bóng nhây nhẫy, trong tô đầy ắp những miếng thịt đỏ tươi đẫm mỡ và xương đùi còn dính vụn thịt.
Thấy hôm nay bỗng nhiên có người lạ đến nhà, bà chủ mau chóng lau cái miệng bóng nhẫy mỡ của mình rồi ngước đôi mắt cỡ đại lên quan sát Tần Giao và Tấn Hành, ả ta ôm bé gái trong ngực, chẳng buồn nhìn Tần Giao có vẻ không đứng đắn kia mà chỉ chăm chăm cười thân thiết hỏi Tấn Hành – kẻ vừa nhìn đã biết là cực kỳ đứng đắn:
“Hai anh…… bị lạc đường…… sao?”
“Đúng thế.”
“Lúc trước mấy anh từ…… nơi nào tới đây vậy?”
“Ngõ Người.”
“Ồ…… Chỗ đó hả…… Tôi biết tôi biết…… Cách chỗ chúng tôi không xa lắm đâu…… Nhưng bây giờ…… cũng…… cũng không còn sớm nữa…… Hay là hôm nay…… ngủ lại nhà chúng tôi, ngày mai…… trời sáng rồi hẵng đi?”
Người đàn bà có nụ cười toe toét dị dạng này rõ ràng nói chuyện rất trúc trắc, nói xong còn thè cái lưỡi đỏ quạch ra ngoài theo thói quen.
Dù cho ả ta có mời mọc nhiệt tình ân cần đến mấy, nhưng tình cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956400/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.