Những thành phố cổ càng trải qua triều đại xa xưa đến mức không thể kiểm chứng niên đại cụ thể, từng chịu ảnh hưởng và cải cách của văn minh hiện đại, thì sau đó mới có thể lưu giữ càng nhiều đồ vật thần bí, chẳng hạn như những con đường con phố nhỏ trải khắp khu cũ của thành phố Dương Xuyên, còn được là ngõ ngách hay hẻm ruồi, chính là thứ khiến người trong thời đại đó khắc sâu ấn tượng nhất.
Đa phần tên gọi của các ngõ hẻm xưa cũ đều chẳng mấy đẹp đẽ bay bổng, ví dụ như Vương Y hay Mã Lộng thì là đặt theo công dụng thực tế trước kia của nó, còn rất nhiều ngõ hẻm khác thì đặt tên theo địa hình, hoàn cảnh hoặc một điều kiện đặc thù nào đó.
Song hiếm có ai biết, ở ngoại ô thành phố Dương Xuyên bây giờ vẫn còn tồn tại một nơi được giới chức trách địa phương lưu giữ vì vài nguyên nhân khá đặc biệt, con ngõ này có vị trí kỳ quái, bình thường cũng chẳng ai đi vào, tên gọi của nó là ngõ Chó.
“Hồi xã hội cũ còn chiến tranh, nhà nào nhà nấy nghèo xác xơ, các bà vợ trong thành phố lên thuyền sang Hồng Kông Ma Cao tị nạn đã bỏ lại chó của mình trên đường đi, khiến cho chó hoang lang thang ở vùng này nhiều vô số kể. Người không có cơm ăn, chó cũng chẳng có gì bỏ bụng. Có lúc trẻ con chạy lung tung bị đám chó hoang đói rã rời xé xác ăn hết, ban đầu người ở nơi này cũng chẳng có cách gì, bèn dùng gạch xanh dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956399/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.