Món quà yêu thương được trao đi, đọng lại trong lòng Mặc Tâm Và Nguyên Phong là một niềm vui lớn. 
Nhìn lũ nhỏ ôm túi quà mừng rỡ khoe ba khoe mẹ, Nguyên Phong thấy ấm cả lòng. Anh bùi ngùi nói với Mặc Tâm: "Tôi vừa nhận ra, bấy lâu nay tôi sống quá hoang phí!" 
Mặc Tâm không hiểu vì sao tự nhiên anh nói vậy? Cô nhìn anh ngốc mấy giây rồi mới nói: "Tôi không biết anh phí như thế nào? Nhưng tôi biết: anh phá của!" 
Nguyên Phong quay sang nhìn cô chằm chằm năm giây rồi thở dài. Mặc Tâm thấy chạnh lòng bèn mỉm cười dỗ anh miếng bánh ngọt: "Nhưng hôm nay anh phá của có ích! Không hoang phí!" 
Nguyên Phong nghe mấy lời vừa đánh vừa xoa của cô, anh tạm hài lòng nên đưa tay véo má cô một cái: "Coi như cô thông minh biết an ủi lòng người!" 
"Nhưng sự thật là vậy!" Nguyên Phong thẳng thắn nhận khuyết điểm: "Tôi hoang phí vô độ!" 
Hoang phí tuổi thanh xuân vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Nướng tiền bạc vào nhiều chai rượu ngoại đắt tiền ngả nghiêng đổ đầy ra sàn lạnh. 
Lúc đó, anh nào biết ở ngoài kia hay nơi núi đá xám ngắt này còn có rất nhiều mảnh đời khó khăn, bất hạnh. Cơm không đủ no, áo không đủ ấm, đôi chân trần giẫm lên đá sỏi, gùi đất trồng từng cây ngô trong hốc đá để có lương thực nuôi sống gia đình. 
Không ngờ chuyến đi ngẫu nhiên đầu xuân đến một nơi chưa hề định trước lại khiến anh tỉnh ngộ, nhận ra rất nhiều điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908633/chuong-20.html