Từ lúc tin lời mấy đứa nhóc, hình ảnh đứa cháu nội chiếm cả tâm trí khiến bà Đường như biến thành một người khác. Bà không ép thằng con về ngay đô thành như dự định mà còn ở lại hậu thuẫn con cưa đổ con gái lão Trần thêm lần nữa. Ngoài ra, bà tích cực sửa đổi bản thân, lấy lòng cô con dâu để nó mở lòng cho bà đứa cháu thủ thỉ mỗi chiều.
"Mặc Tâm để bác làm cho, hai đứa con tạo không gian riêng đi ha!" Bà Đường giành lấy cây chổi, đẩy đẩy Mặc Tâm về phía Nguyên Phong đang đánh cờ với ông nhạc tương lai.
"Bác Đường, bác đừng làm vậy?" Mặc Tâm thật hoảng khi mẹ anh giằng lấy cây chổi trong tay cô.
Từ hôm qua tới giờ, sau khi quyết định ở lại nhà cô không về đô thành nữa, cô thấy bác ấy hơi kì lạ, lúc nào cũng đặt ánh mắt vào cô như chờ mong, dò tìm vật gì đó cô đang ẩn dấu trong người. Chắc có lẽ, bác ấy chưa từ bỏ ý định cô đang mang đứa cháu nội của bà.
"Bác Đường à, cháu không biết bác ở lại nhà cháu vì lí do gì. Nhưng có hai việc cháu cần nói rõ tránh bác hiểu lầm rồi lại trách cháu"
Ánh mắt Mặc Tâm chân thành nhìn vào mẹ anh: "Thứ nhất, cháu không hề mang đứa cháu nội gì gì đó của bác!"
"Thứ hai, giữa cháu và Nguyên Phong không còn quan hệ yêu đương như ba năm trước! Cháu cũng không có ý định quay lại với anh ấy nên bác yên tâm mà về nhà! Nếu bác còn lo lắng, cháu lấy danh dự của mình hứa với bác!" Mặc Tâm giơ tay phải lên đảm bảo.
Không có ý định quay lại ư?
Một tin làm vỡ vụn mọi dự định tốt đẹp của bà Đường. Bà sững người nhìn chăm chú vào Mặc Tâm. Không thể nào?
Hai đứa yêu nhau như thế. Nguyên Phong một lòng si tình. Vậy mà...nói không quay lại ư? Như vậy đứa cháu nội mũm mĩm của bà, thằng con của bà nữa, bà biết phải làm sao?
Tất cả là lỗi năm xưa một tay bà tạo nên, bà phải chân thành nhận lỗi để giữ lại vợ cho con trai và kiếm đứa cháu nội để bế bồng.
"Mặc Tâm, nếu ngày ấy bác nỡ làm tổn thương con, con cho bác xin lỗi! Mọi uất ức, oán hận, con hãy để bà già này gánh chịu. Con đừng rời bỏ thằng Phong, được không?"
Bà nắm lấy tay Mặc Tâm, ánh mắt nhìn về chốn xa xăm nhớ lại quá khứ: "Nó đã đau khổ, ôm mối tương tư suốt ba năm, con mà xa rời nó nữa, bác e nó ngã gục mất! Nên Mặc Tâm à, bác xin con...cho nó thêm cơ hội. Cũng như cho bác cơ hội để chuộc lại lỗi lầm!"
Nghe mẹ anh nói vậy, Mặc Tâm rơi vào tĩnh lặng. Cô cần có thời gian suy nghĩ thật kĩ xem mình có nên viết tiếp đoạn tình cảm dang dở với Nguyên Phong không?
Bên này, mẹ anh dốc hết ruột gan mong Mặc Tâm bỏ hết vướng mắc. Bên kia, Nguyên Phong mới sáng sớm bị ông Trần gọi dậy hầu ông chơi cờ. Nhưng ông Trần chơi cờ lạ lắm, mắt đặt vào bàn cờ tướng nhưng tâm không tập trung, ông cứ len lén nhìn trộm người phụ nữ chua như giấm ở bên kia.
Ông cầm con xe định chiếu tướng thằng con rể tương lai dám hỗn láo đưa quân xuống trấn áp bố vợ, tay ông chợt dừng lại ở khoảng không mắt nhìn sững vào người phụ nữ cầm chổi quét sân.
Không biết bà ta kiếm đâu ra bộ quần áo phụ nữ ở bản. Nhưng bà ta cởi bỏ bộ váy sang trọng đắc tiền mặc vào bộ trang phục dệt bằng sợi lanh, ông thấy bà bớt chua hơn. Ông hừ một tiếng hỏi Nguyên Phong: "Mẹ cậu bị sao vậy?" rồi âm thầm đặt con xe xuống bàn cờ.
Nguyên Phong nghe chú Trần nói, anh đưa mắt nhìn mẹ rồi liếc nhìn con xe đang ở vị trí chiếu tướng, anh làm ngơ, lén dịch con tướng tránh tầm ngắm của con xe rồi tỉnh bơ trả lời ông nhạc: "Mẹ cháu đang thèm đứa cháu nội"
Phụt!
Ông Trần phun luôn ngụm trà vào thẳng người đối diện, ôm ngực ho khùng khục, mặt dần đỏ lên. Ông cầm con pháo chuẩn bị lên quân chỉ chỉ vào Đường Nguyên Phong: "Mẹ cậu định cho ngựa phi nước đại, hử? Đừng có mơ nhá! Ông đây đưa pháo bắn chết ngựa!"
Nguyên Phong nhìn con pháo trong tay chú Trần đang dí ăn con mã quân anh rồi liếc xuống chiếc áo sơ mi bảnh bao bị ướt nước trà, anh không dám than nửa lời.
Anh định sáng nay đưa con mèo đi phố thì ông già vợ tương lai bắt phải đánh cờ. OK ba vợ! Con sẽ tung quân ép ba vào thế bí!
Vậy mà, ván cờ còn chưa kịp hạ. Nguy cơ mất mã, mất đất trên bàn cờ đang diễn ra. Anh đúng là khinh địch mà. Cứ tưởng chú Trần chơi cờ non tay. Ai dè là một lão cáo, âm thầm tung quân đẩy anh dần vào thế bí.
Cờ có nguy cơ thua. Chiếc áo cũng toang. Đã vậy những lời nói gần nói xa của chú Trần làm Nguyên Phong mường tượng đến đoạn đường để được làm rể ông sao mà nhiều chông gai.
Nguyên Phong nhìn ông nhạc đang ho do sặc nước, anh hỏi thăm vài lời kẻo làm cục tức ông lớn hơn.
"Chú, chú có sao không?"
"Sao trăng gì? Hai mẹ con cậu coi liệu hồn với tôi à!" Ông trừng mắt cảnh cáo Nguyên Phong rồi quay sang gọi Mặc Tâm: "Con gái để đấy cho người ta quét, con qua đây?"
"Dạ ba!"
Ông Trần vẫn còn ho, Mặc Tâm không hiểu sao tự nhiên ba mình lại như vậy, cô hỏi: "Ba thấy khó chịu ở đâu à?" Cô bước với tay vỗ vỗ sau lưng cho ba dễ chịu.
Ông Trần khoát khoát tay tỏ ý ông ổn. Khi cơn ho dịu lại, ông quay sang nói với con gái: "Con coi cẩn thận cửa nẻo! Nhà mình có sói!"
Chú? Sói gì? Nguyên Phong thật muốn thổ huyết với ông già vợ.
Ngược lại, Mặc Tâm nghe ba dặn vậy, cô lén nhìn trộm ai kia rồi cười hì hì nói với ba: "Ba con gái biết rồi! Con sẽ diệt sói!"
"Ừm, ừm, phải như vậy!" Ông gật gật đầu tạm yên lòng rồi nói thêm: "Chiều qua bên chú Dương tranh thủ nâng cao đường quyền!"
"Dạ!" Mặc Tâm xoa xoa hai bàn tay. Tự nhiên cô muốn tìm người để cùng luyện võ.
"Nguyên Phong, cùng em qua nhà chú Dương!" Lâu rồi chưa ghé thăm chú, nhân dịp này đưa anh về thăm lại nơi hai người gặp nhau.
Nguyên Phong vớ được phao thoát khỏi việc hầu cờ, anh vội đứng lên, giơ tay tuân lệnh: "OK em!"
"Nhớ diệt sói nhé con gái!" Ông Trần dặn với theo.
"Sói ở đâu ạ?" Lâm Bình vừa ngủ dậy mắt nhắm mắt mở, nghe sói giật mình tỉnh ngủ.
"Sói kia, mau đưa về giùm tôi cái!" Ông Trần hất đầu về phía bà Đường đang quét sân, tay dẹp bàn cờ chuẩn bị đi công việc.
"Chú Trần?" Lâm Bình chợt níu vạt ông.
"Chú em? Có gì cứ nói! Chỗ tôi với cậu cũng chẳng phải người xa lạ!"
Lâm Bình tự nhiên ấp úng, lời định hỏi tự nhiên kẹt cứng trong cổ họng.
"Con...con..."
"Cái thằng này, uổng cho mày ở bên thằng Phong lâu như vậy! Sao không học tính muốn gì nói ngay như nó hả?" Ông Trần giơ chân muốn đạp cho tên phó tổng Đường Gia một cái.
"Chú đã nói vậy thì con không ngại hỏi: Chú biết Yên Linh ở đâu không? Cho con địa chỉ với ạ!"
Yên Linh? Đứa con gái của ông!
"Cậu hỏi địa chỉ con bé làm gì?"
"Con...con muốn tìm cô ấy!"
"Chi?"
"Dạ..." Chú hỏi kì cục quá chú! Con trai đi tìm con gái còn chuyện gì ngoài chuyện yêu đương.
"Con...thích Yên Linh!" Nói vậy, sợ chú Trần còn chưa hiểu kĩ, Lâm Bình lén nhìn chú ấy, bấm bụng nói cho hết ý: "Con thích Yên Linh lâu rồi. Nhưng vì em ấy và Nguyên Phong đã hứa hôn nên con dằn lòng. Bây giờ thì hay rồi, chướng ngại đó không còn nữa, Yên Linh là người tự do, vậy con không còn lí do gì phải dấu diếm."
Thằng này định bắt chước hai mẹ con Nguyên Phong làm sói bắt cừu nhà ông hả?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]