Nguyên Phong vội vàng đi theo định mệnh của đời mình, khi anh ra đến cổng bóng cô gái nhỏ đã cách xa anh một đoạn. Anh có chút buồn gọi với theo bóng lưng cô: "Này, em định bỏ rơi người yêu hả?" 
Người con gái vẫn không dừng bước, cô ngoái đầu nhìn anh mỉm cười, ngoắc ngón tay trỏ về phía anh. 
Nguyên Phong lắc đầu, sải từng bước chân dài. Khi đã sánh vai nhau, anh lặng lẽ đưa bàn tay mình đan vào tay cô, giọng hờn: "Em phải đợi anh rồi mình cùng đi chứ?" 
Mặc Tâm lén nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, cô khẽ cười: "Chúng ta không phải người thân cũng không phải người tình, em đợi anh làm gì?" 
Nguyên Phong giật thót: "Này, Mặc Tâm! Em nói vậy mà nghe được à? Sao anh không phải là người tình?" 
Nghe anh hỏi vậy, Mặc Tâm chậc một tiếng: "À, em quên anh là người tình...cũ!". Nói xong cô chầm chậm rút bàn tay mình ra khỏi tay anh. 
Cảm nhận được bàn tay mềm mại đang muốn thoát, Nguyên Phong gia tăng thêm chút lực: "Đừng mà để yên cho anh nắm!" 
Người đã muốn giữ thì thôi cô cũng không đến nỗi nhỏ mọn keo kiệt với anh cái nắm tay. Trên con đường làng, bà con ở bản lại thấy cảnh cô giáo và người yêu nắm tay nhau đi dạo như thuở nào: "Chúc mừng cô giáo và anh Phong gương vỡ lại lành!" 
"Dạ, cảm ơn!" Nguyên Phong cười thật tươi. 
"Thấy chưa lại hiểu nhầm rồi đấy!" Mặc Tâm quay sang trách cứ anh. 
Nguyên Phong nghiêng đầu sát vào tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908556/chuong-61.html